Chương 113: Hai đầu ngưu không bị trộm
Đệ tử Tiệt Giáo gia nhập vào, trong nháy mắt toàn bộ chiến trường trở nên hỗn loạn, Xiển Giáo ném Linh Châu Tử về phía Tiệt Giáo, Tiệt Giáo lại đạp Linh Châu Tử về phía Xiển Giáo. Linh Châu Tử vừa bay tới liền rơi vào trong mấy chục đạo công kích, trong lúc nhất thời pháp bảo bay tứ tung, tiếng hét phẫn nộ vang khắp nơi.
Linh Châu Tử lại càng thamr, ba đầu sáu tay cũng đánh không lại, hai tay ôm Càn Khôn Quyển đội lên đầu hốt hoảng mà chạy.
…
Trên quảng trường vắng vẻ bên cạnh hoa viên suối phun trong không trung, Bạch Cẩm đi dạo vòng vòng, tay cầm bình rượu và chén rượu, nhìn thấy đồ ăn ngon thì tùy tiện phất tay lên, mỹ vị trong mâm lập tức bay lên và rơi vào trong miệng hắn, thoải mái vô cùng.
Bạch Cẩm chép miệng, ngẩng đầu nhìn thần quang bắn tung tóe ở nơi xa, hơi nghi hoặc nói: “Linh Châu Tử mạnh như vậy sao? Vậy mà lại đánh kịch liệt như thế?”
Ba động của pháp lực ngày càng kịch liệt, cũng ngày càng tới gần.
“Đại ca cứu mạng!” Một tiếng kêu thê lương vang lên trên thiên không.
Tiếng kêu vừa dứt thì Linh Châu Tử quần áo rách nát như cái mông lửa hạ xuống từ không trung, theo sau là một đám người đang đại chiến. Mấy chục đạo công kích theo sát phía sau, thoạt nhìn thực khủng bố nhưng lực lượng ba động cũng không phải là rất mạnh, mọi người đã hạ thủ lưu tình.
Bạch Cẩm biến sắc. Đại ca? Ai là đại ca của ngươi chứ? Sau đó hắn lập tức quay người chạy.
Ầm! Hơn trăm đạo công kích rơi xuống, trong nháy mắt liền phá hủy quảng trường, cũng bao phủ cả hài tử đỏ au bên trong đó.
Pháp thuật thần quang tán đi, hồng hài nhi bị trọng thương nằm trong đống phế tích, chìa tay ra với Bạch Cẩm đang chạy đi, thê thảm kêu lên: “Đại ca cứu mạng! Bọn hắn nói oan cho ta, còn muốn giết chết ta.”
Bạch Cẩm quay đầu nhìn bộ dạng thê thảm của Linh Châu Tử, trong lòng suy nghĩ, giáo huấn vậy cũng đủ rồi, nếu thực sự đánh hắn chết thì không tốt bàn giao với Nữ Oa nương nương.
Mấy chục đạo pháp thuật sinh ra một lần nữa, đám Liên Hoa, kim quang lấp lánh, kiếm khí trung thiên lại ào ào đập xuống phía dưới.
“Các ngươi dừng tay hết cho ta! Dám đánh nhau ở Oa Hoàng Thiên, các ngươi phản thiên rồi.”
Bạch Cẩm gầm lên một tiếng, thân ảnh lóe lên rồi xuất hiện trước người Linh Châu Tử, tiện tay vung lên một đồng Công Đức Kim Tiền tạo thành Lạc Bảo Kim Tiền lơ lửng trên không trung. Pháp thuật công kích xuyên qua lỗ ở giữa Lạc Bảo Kim Tiền liền bị thiêu đốt rồi hóa thành hư vô.
Linh Châu Tử quay đầu nhìn thân ảnh cao lớn của Bạch Cẩm, trong lòng cảm động muốn rơi lệ. Đại ca, ngài chính là đại ca ruột của ta. Hu hu hu! Đại ca vì cứu ta mà phải ra tay đánh nhau với bọn hắn, thật cảm động mà.
…
Keng! Một tiếng chuông truyền tới từ xa xa tựa như vang tới từ ức vạn dặm bên ngoài, lại phảng phất như gần kề bên tai. Thần hồn của tất cả mọi người đều run lấy, chiến trường trở nên tĩnh lặng trong nháy mắt.
Bên trong Oa Hoàng Cung, mấy vị Thánh Nhân Thái Thượng, Nguyên Thủy, Thông Thiên, Tiếp Dẫn và Chuẩn Đề đồng loạt biến sắc. Đây là Hỗn Độn Chung, hồng hoang xảy ra đại sự rồi.
Thái Thượng nhìn về phía Nữ Oa, bất đắc dĩ nói: “Bần đạo đã đáp ứng sư muội sẽ không nhúng tay vào đại thế hồng hoang, sao sư muội lại nghĩ cách tụ tập chúng ta tới nơi đây?”
Nữ Oa tươi cười nói: “Hồng hoang xảy ra chuyện nhưng lại chẳng liên quan gì đến ta, ta có thể tiếp tục luận đạo với các sư huynh đệ. Sư huynh ngươi đừng oan uổng một nữ tử yếu đuối như ta nha!”
Tiếp Dẫn lắc đầu nói: “Sao luận đạo lại che đậy được Oa Hoàng Thiên chứ? Đến mức chúng ta không hề phát giác ra mọi việc xảy ra trên hồng hoang.”
“Sư đệ nói gì đó? Ta che đậy Oa Hoàng Thiên lúc nào chứ? Nếu ta che đậy Oa Hoàng Thiên thì sao tiếng Hỗn Độn Chung lại truyền tới đây được chứ?”
Nguyên Thủy đứng dậy nói: “Sư muội, bây giờ luận đạo đã kết thúc, chúng ta có thể rời đi rồi chứ?”
Nữ Oa ngồi trên giường mây nơi cao nói: “Ta chưa từng ngăn cản các sư huynh đệ rời đi, nếu các ngươi chê ta chiêu đãi không chu đáo thì cứ việc rời đi.”
Thái Thượng, Nguyên Thủy, Thông Thiên, Tiếp Dẫn và Chuẩn Đề đồng loạt đứng lên, thân ảnh mờ dần rồi biến mất khỏi Nữ Oa Cung.
Bên trong chiến trường hỗn loạn ở bên ngoài, thân ảnh mấy tôn Thánh Nhân xuất hiện, chúng đệ tử bừng tỉnh trong nháy mắt, vội vàng chắp tay thi lễ: “Bái kiến sư tôn! Bái kiến Thánh Nhân!”
Hai đạo kim quang bay tới rồi rơi xuống dưới chân Tiếp Dẫn và Chuẩn Đề, phân biệt là một đài sen và một đóa kim vân. Mấy nét vẽ trên đài sen đã biến mất, kim vân cũng đã trở lại hình dáng ban đầu.
“Grao…”
“Grao…”
Hai tiếng trâu rống vang lên liên tiếp, Quỳ Ngưu đạp lôi vân mà đến, Kim Giác và Ngân Giác nắm đằng vân của Thanh Ngưu mà đến.
Huyền Đô và Chân Vũ nhìn chằm chằm Thanh Ngưu, trong lúc nhất thời liền mơ hồ. Thanh Ngưu không bị trộm? Vậy nãy giờ chúng ta đánh nhầm rồi?
Thái Thượng nhẹ nhàng cưỡi lên Thanh Ngưu nói: “Đi thôi!”
Huyền Đô và Chân Vũ vội vàng bay theo rồi tới cạnh Thanh Ngưu, Thanh Ngưu điều khiển tường vân đi.
Trong lòng chúng Kim Tiên của Xiển Giáo dâng lên cảm giác bất ổn, hai đầu ngưu này vậy mà lại không bị trộm, vậy có phải là Cửu Long Trầm Hương Liễn cũng không bị trộm hay không? Vậy chúng ta cứu tiểu tặc kia để làm gì chứ?
Bạch Hạc đồng tử vội vàng bay tới từ đằng xa, đi tới trước mặt Nguyên Thủy chắp tay thi lễ, cung kính nói: “Báo kiến lão gia!”
Đám người Nhiên Đăng vui mừng, Cửu Long Trầm Hương Liễn không có ở đây? Quả nhiên là đã bị trộm đi.
“Đứng lên đi!”
Bạch Hạc đồng tử đứng dậy.