Chương 120: Xung đột tăng cấp
Sáng ngày hôm sau, Bạch Cẩm mới đi ra từ trong cung điện của chính mình.
“Không hay rồi! Sư huynh, không hay rồi!” Một giọng nói hốt hoảng từ xa vọng đến.
Trái tim Bạch Cẩm run rẩy, trong lòng dâng lên một cảm giác không ổn. Mẹ nó! Lại làm sao vậy chứ? Không ngừng chút được hả?
Một đám mây bay đến, Thạch Cơ đứng trên đám mây, sốt ruột nói: “Sư huynh, Vân Trung Tử nói Trường Nhĩ Định Quang Tiên ăn vụng thỏ của hắn.”
Bạch Cẩm bực bội nói: “Vốn dĩ Trường Nhĩ Định Quang Tiên chính là thỏ yêu, sao hắn có thể ăn vụng thịt thỏ? Vân Trung Tử có phải xem chúng ta ngu hết rồi?”
Rầm! Hơi thở mạnh mẽ dâng lên từ dưới chân núi.
Một tiếng gầm vang lên: “Vân Trung Tử, đừng chạy!”
“Hiểu lầm! Đạo hữu, đây đều là hiểu lầm!” Một bóng người xẹt qua không trung, hốt hoảng chạy tới Ngọc Thanh Phong.
Thạch Cơ chần chờ hỏi: “Sư huynh, hình như Vân Trung Tử đánh không lại Trường Nhĩ Định Quang Tiên! Bây giờ phải làm sao?”
Bạch Cẩm tức giận nói: “Mặc kệ, trở về ngủ.” Nói xong, hắn xoay người đi vào bên trong cung điện, cửa cung điện ‘rầm’ một tiếng rồi đóng lại.
…
“Sư huynh, không hay rồi! Từ Hàng bị đánh lén.”
“Sư huynh, không hay rồi! Linh Nha Tiên bị đánh lén, Trường Nha bị hất văng.”
“Sư huynh, không hay rồi! Đại sư huynh đánh bay tất cả mười đệ tử của Xiển Giáo.”
“Sư huynh, không hay rồi! Đại sư huynh bị Nhiên Đăng đánh lén đánh ngã xuống rồi.”
…
Mấy ngày tiếp theo, Thạch Cơ không ngừng chạy qua lại giữa bên ngoài và cung điện của Bạch Cẩm, truyền đến một đống tin tức không tốt, đánh nhau không ngừng giữa hai giáo, đã hình thành thế lửa với nước, Bạch Cẩm có cỗ gắng cỡ nào cũng không khống chế hoàn toàn được, huống chi trong đó còn mấy tên Đa Bảo và Nhiên Đăng không nghe chịu lời mình bảo này, dường như hai giáo chủ chẳng phát hiện ra chuyện như này, một chút động tĩnh cũng không có.
Giữa trưa, Bạch Cẩm ngồi ở sau núi than ngắn thở dài. Không cứu! Tan nát thì thôi vậy.
“Sư huynh, không hay rồi!” Một tiếng kêu hối hả lại truyền đến lần nữa.
Cả người Bạch Cẩm run rẩy, theo bản năng nhảy dựng lên.
Một tia sáng bay vụt xuống, hóa thành thân ảnh của Thạch Cơ, xoay người nhìn về phía Bạch Cẩm.
Thạch Cơ sốt ruột nói: “Sư huynh…”
Bạch Cẩm duỗi tay đẩy một cái, cắt ngang nói: “Chờ đã, để ta chuẩn bị tinh thần chút.” Hít sâu mấy hơi gật đầu nói: “Nói đi! Lại xảy ra chuyện gì?”
“Một số đệ tử của Xiển Giáo và Tiệt Giáo đang hỗn chiến ở phía dưới! Đa Bảo sư huynh, Vô Đương sư tỷ và Nhiên Đăng sư thúc đều có mặt.”
Bạch Cẩm theo bản năng ôm ngực mình, lảo đảo lui về phía sau hai bước, tuyệt vọng nỉ non nói: “Hỗn chiến, hỗn chiến bắt đầu rồi?” Sau đó lập tức bay lên trời đi tới nơi xa.
Thạch Cơ vội vàng kêu: “Sư huynh, huynh bay sai hướng rồi, là bên này.”
Bạch Cẩm cả đường cưỡi mây đạp gió đến Thái Thanh Phong, hạ mây xuống liền chắp tay thi lễ nói: “Đệ tử cầu kiến Đại sư bá!”
Một tiểu đạo đồng Kim Giác đi từ bên trong Thái Thanh Cung ra, nghiêm nghị nói: “Sư huynh, lão gia cho huynh đi vào.”
“Làm phiền rồi!”
Bạch Cẩm đứng dậy đi vào bên trong Thái Thanh Cung, đi vào trong cung đến trước một tấm bồ đoàn rồi quỳ xuống bái nói: “Bái kiến Đại sư bá!”
“Đứng lên đi!” Một giọng nói hòa ái vang lên.
Bạch Cẩm đứng dậy, ngồi xếp bằng ở trên đệm hương bồ, tố khổ: “Đại sư bá, hiện tại đệ tử Xiển Giáo và đệ tử Tiệt Giáo xung đột không ngừng, đệ tử đã tận lực ổn định nhưng mà chỉ thu được hiệu quả cực nhỏ, vẫn mong Đại sư bá dạy ta, ta nên làm gì bây giờ? Rốt cuộc sư phụ và Nhị sư bá đang nghĩ cái gì vậy chứ? Sao bọn hắn vẫn mãi không lên tiếng ngăn cản lại?”
Thái Thượng ngồi xếp bằng ở chủ vị, chậm rãi lắc đầu nói: “Cố gắng của ngươi chúng ta đều thấy được nhưng có một số việc cũng không phải cứ nổ lực thì sẽ thành công.”
“Ta không hiểu, vì sao Tiệt Giáo và Xiển Giáo nhất định phải tranh chấp không ngừng? Vẫn mong đại sư bá dạy dỗ.”
“Đại đạo bất đồng khó lòng hợp tác, Tiệt Thiên Chi Đạo của sư phó ngươi và Xiển Thiên Chi Đạo của Nhị sư bá ngươi đều đối nghịch lẫn nhau, hai người không thể cùng tồn tại, chiến đấu giữa các đệ tử cũng chịu ảnh hưởng từ đạo của hai người.”
Bạch Cẩm mờ mịt nói: “Đã bị sư phụ và sư bá ảnh hưởng, vì sao ta lại không có chút cảm giác nào?”
Thái Thượng đánh giá Bạch Cẩm, không biết nên nói sao: “Bởi vì ngươi đồng thời tiếp nhận đạo của cả hai người, ta không biết nên nói là ngươi gom lại tất cả, hay nên nói ngươi không hề có chủ kiến.”
Bạch Cẩm xấu hổ nói: “Ta cảm thấy sư phụ nói rất đúng! Ta cũng cảm thấy sư bá nói rất có đạo lý.”
Thái Thượng bật cười thành tiếng, hơi lắc đầu.
“Đại sư bá, nước lửa đều có thể tương trợ, âm dương cũng có thể giao hòa, vì sao Xiển Tiệt không thể cùng tiến? Ngươi xem, không phải ta học rất được hay sao?”
“Ngươi như vậy sẽ không đi được xa.” Thái Thượng chuyển đề tài nói: “Ngươi có biết thế nào là Thánh Nhân bất bại không?”
“Thánh Nhân rất mạnh nên sẽ không thất bại, hẳn chính là như vậy đi!”
“Cũng không phải như thế, Thánh Nhân gặp phải Thánh Nhân cũng sẽ chiến bại. Cái gọi là Thánh Nhân bất bại, ý muốn nói tới đạo của bản thân. Thánh Nhân sẽ không thua, mỗi một Thánh Nhân đều tin tưởng vững chắc vào đạo của chính mình, cũng đi tới cực hạn, lấy đạo của chính mình đi áp chế đại đạo, đây chính là Thánh Nhân bất bại, đạo của bản thân bất bại. Nước lửa tương trợ, đó là bởi vì có lực lượng còn lớn mạnh hơn cả nước lửa can thiệp, âm dương giao hòa đó là bởi vì tồn tại một loại lực lượng còn mạnh hơn cả âm dương đang hoành hành nhưng là Thánh Đạo lại không thể cùng đi, bởi vì không có lực lượng nào có thể mạnh hơn cả Thánh Đạo.”
Bạch Cẩm ảm đạm nói: “Thật sự một biện pháp cũng không có sao?”
Thái Thượng hơi lắc đầu, ảm đạm nói: “Ngươi không phải đã từng nỗ lực sao? Nỗ lực rồi thì cũng đã đủ.”
“Đệ tử hiểu rồi!” Bạch Cẩm đứng dậy, chắp tay bái một cái với Thái Thượng rồi xoay người đi ra bên ngoài.