Chương 124: Lựa chọn đạo trường
Trên trán Vô Đương thánh mẫu nổi gân xanh, Tam Bảo Ngọc Như Ý? Nếu như ngươi có Tam Bảo Ngọc Như Ý thì sao không nói sớm! Vừa nãy làm bộ dáng sinh ly tử biệt kia là có ý gì? Nghĩ đến vừa rồi bản thân nổi lên một tia xúc động không tên thì lại cảm thấy xấu hổ, thật muốn đánh cho hắn một trận!
Hai mắt của Nhiên Đăng trừng lớn, cả kinh kêu lên: "Tam Bảo Ngọc Như Ý!"
Thanh Bình Kiếm và Tam Bảo Ngọc Như Ý hiện lên trong tay Bạch Cẩm, đồng thời được ném ra, cả hai giống như hai vòng Đại Nhật treo lơ lửng trong khoảng không của không gian, áp lực nặng nề đè ép mọi người, Thánh uy như trời.
Trong nháy mắt, mọi người đều đồng loạt dừng lại, toàn bộ không gian trận pháp cũng sụp đổ, đám người lập tức xuất hiện ở bên ngoài sơn cốc của Côn Luân Sơn.
Bất kể là Xiển Giáo hay Tiên Thần của Tiệt Giáo đều vội vàng quỳ xuống, cung kính nói: "Bái kiến sư phụ, bái kiến sư bá."
Bạch Cẩm ngạo nghễ đứng dưới Tam Bảo Ngọc Như Ý và Thanh Bình Kiếm, nghiêm túc nói: "Bạch Cẩm ta thay sư phụ và sư bá truyền lệnh, bắt đầu từ hôm nay, bất kể là đệ tử của Xiển Giáo hay đệ tử của Tiệt Giáo đều không được gây tranh chấp ở Côn Luân Sơn. Nếu vi phạm sẽ trục xuất khỏi sư môn."
Tất cả mọi người đều nghiêm nghị đáp: "Vâng!"
Bạch Cẩm vươn tay ra, Tam Bảo Ngọc Như Ý và Thanh Bình Kiếm phân ra, lần lượt rơi vào trong tay hắn, uy áp nặng nề lập tức tiêu tán.
Bạch Cẩm nói: "Đứng lên đi! Từng người tự quay trở về đạo tràng, yên tĩnh tụng Hoàng Đình Kinh, không được ra ngoài!"
Các đệ tử ngoại môn của Tiệt Giáo vội vàng phân tán ra bốn phía bay đi, vị Đại sư huynh này không hề nói giỡn, nói trục xuất khỏi sư môn thì chính là trục xuất khỏi sư môn, không hề cân nhắc tới cảm tình chút nào.
Đa Bảo đứng dậy, bay tới nói: "Bạch Cẩm, đây thực sự là lời sư phụ nói?"
Bạch Cẩm giơ Thanh Bình Kiếm trong tay lên nói: "Đại sư huynh, chứng đạo chi bảo của sư phụ ở đây, sao có thể là giả?"
Đa Bảo trầm giọng nói: "Nếu do đệ tử Xiểm Giáo cố tình gây chuyện thì sao?"
Quảng Thành Tử bay đến, khó chịu nói: "Đa Bảo sư huynh, lời này của người có ý gì? Rõ ràng đệ tử Tiệt Giáo các ngươi không được giáo hóa đúng đắn."
Đa Bảo lạnh giọng nói: "Đệ tử Tiệt Giáo ta không được giáo hóa đúng đắn? Vậy Xiển Giáo của các ngươi thì hơn chỗ nào? Hành vi vô lí lợi dụng sủng vật tự nuôi dưỡng để tống tiền của các ngươi cũng xứng đáng được làm đệ tử của Thánh Nhân sao?"
Gương mặt Quảng Thành Tử đỏ bừng, hét lên: "Đa Bảo, có phải ngươi muốn đánh nhau đúng không?"
Đa Bảo đạo quân giơ kiếm lên trước, cười lạnh nói: "Các người có thể cùng tiến lên."
Quảng Thành Tử tức đến mức mặt xanh mét, bây giờ tiến lên cũng không đánh lại.
Bạch Cẩm thả Thanh Bình Kiếm trong tay xuống, lắc đầu nói khẽ: "Đừng làm ầm ĩ, mặc kệ ai đúng ai sai, về sau cũng không chọc tới nhau."
Đa Bảo cau mày, nói: "Ngươi có ý gì?"
"Sư phụ đã quyết định rời khỏi Côn Luân Sơn."
Bầu không khí trên sân lập tức ngưng đọng lại, có chút trầm lặng mà bất an, chẳng lẽ vì tranh chấp của chúng ta nên đã khiến sư phụ và sư bá không hòa thuận?
Bạch Cẩm quay đầu nhìn về phía Vô Đương thánh mẫu, mỉm cười nói: "Sư tỷ, chúng ta trở về thôi!"
"Hừ." Vô Đương thánh mẫu phất tay áo rồi tự mình bay đi.
Bạch Cẩm nhất thời không hiểu ra làm sao, sư tỷ bị sao vậy? Vừa rồi không phải rất quan tâm đến ta sao? Sao đột nhiên lại tức giận?
Bạch Cẩm lắc đầu, chỉ có thể tự mình bay về phía Thượng Thanh Phong.
Đa Bảo và những người khác cũng rời đi, mỗi người đều có những suy nghĩ khác nhau.
Ngay sau đó, tin tức Tiệt Giáo sắp rời đi đã lan truyền khắp Côn Luân Sơn. Tất cả các đệ tử của Tiệt Giáo đang nghị luận sôi nổi. Có người không cam lòng, dựa vào cái gì mà bọn hắn phải rời khỏi mà không phải là Xiển Giáo? Cũng có những người phấn khích vì cuối cùng có thể ra ngoài xông xáo một phen.
Bạch Cẩm quay trở lại Thượng Thanh Cung, hai tay hóa ra Thanh Bình Kiếm, cung kính dâng lên, nói: "Sư phụ, đệ tử đã ngăn chặn cuộc chiến giữa đệ tử của hai giáo Tiệt Xiển theo phân phó của ngài."
Thanh Bình Kiếm tự động bay đi, treo mình trên tường.
"Bạch Cẩm, ngươi nghĩ chúng ta nên chuyển đi đâu?"
Thông Thiên vẫn còn đang nhìn hình ảo của hồng hoang trước mặt, đệ tử tranh đấu cũng chỉ là chuyện nhỏ, dọn đến nơi mới mới là chuyện lớn, đối với việc di dời, biểu hiện của Thông Thiên rất hào hứng và nhiệt tình.
Bạch Cẩm đứng dậy, ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, nghiêm mặt nói: "Chỉ cần có sư phụ thì nơi nào cũng giống nhau, dù là lòng đất hay giữa biển thì đều là một thánh địa tiên cảnh đối với đệ tử. "
Thông Thiên cười ha hả nói: "Ngươi đúng là tên nhóc giảo hoạt, nói thật lòng một chút."
"Sư phụ, những gì đệ tử nói là thật lòng."
"Được rồi, đừng dùng mánh khóe, nghiêm túc xem xét, thật sự mà nói đạo trường của Tiệt Giáo chúng ta nên xây ở nơi nào?"
Bạch Cẩm nghiêm túc đánh giá hình ảo của hồng hoang lơ lửng trên không, hai mắt sáng lên, bỗng nói: "Sư phụ, ta đã nghĩ ra rồi, ở trên biển, đạo trường của Tiệt Giáo chúng ta tốt nhất nên ở trên mặt biển."
Thông Thiên sững sờ, thế mà hắn thật sự nghĩ tới? Chẳng lẽ hắn cũng đã nhìn ra những khuyết điểm của Tiệt Giáo? Nhìn ra việc ta định lợi dụng các hòn đảo bố trí một đại trận để trấn áp khí vận? Hắn lập tức hỏi: "Tại sao lại ở hải ngoại? Ở trong đất liền của hồng hoang không phải tốt hơn sao? Có lợi cho hơn cho việc giáo hóa chúng sinh."