Chương 133: Thiếu vật liệu
Vô Đương thánh mẫu bất đắc dĩ nói: "Ngươi không biết sao lại dám chủ động yêu cầu kiến tạo đạo cung giúp sư phụ?"
Bạch Cẩm cười gượng: "Chẳng phải là vì ta muốn bày tỏ lòng hiếu kính của đệ tử dành cho sư phụ sao? Vả lại còn Đại sư tỷ nữa mà?"
Hắn nhìn Vô Đương thánh mẫu bằng ánh mắt chờ mong: "Sư tỷ, ta chân thành mời ngươi đảm nhiệm chức Tổng kiến tạo sư của chúng ta."
Vô Đương thánh mẫu gật đầu: "Vì kiến tạo đạo cung cho sư phụ, ta là đệ tử tất nhiên không thể từ chối."
Bạch Cẩm kích động hô: "Tốt quá! Cảm ơn Đại sư tỷ!"
Bạch Cẩm cười khanh khách: "Đại sư tỷ làm Tổng kiến tạo sư, Đại sư huynh làm Tổng giám sát, Kim Linh sư muội quản lý đệ tử! Hoàn mỹ..."
Kim Linh thánh mẫu hỏi vặn: "Sư huynh, ngươi làm gì?"
Bạch Cẩm ngẩng đầu ưỡn ngực nói: "Ta làm nhà cung ứng vật liệu cho các ngươi."
Vô Đương thánh mẫu nghi hoặc hỏi: "Nhà cung ứng vật liệu là gì?"
"Là người cung cấp vật liệu kiến tạo cho các ngươi."
Đa Bảo cất giọng âm u: "Những vật liệu kia đều do sư phụ thu thập, còn cần ngươi cung cấp chắc?"
Bạch Cẩm hắng giọng một tiếng rồi nói: "Mặc dù đó là vật liệu do sư phụ thu thập nhưng vẫn cần luyện hóa mà! Không thì các ngươi tố hình kiểu gì?
Không phải ngọn lửa nào cũng có thể luyện hóa những thiên tài địa bảo kia của sư phụ, vừa hay ta có Tam Muội Chân Hỏa mà sư bá tặng, có thể luyện chế mấy thần tài này. Công việc này là khâu quan trọng nhất cho nên ta làm nhà cung ứng vật liệu cho các ngươi mới không xảy ra sai xót."
Đa Bảo lập tức im bặt, hắn nói cũng có lý.
Bạch Cẩm chỉ tay sang bên cạnh, đất đá ầm ầm dâng lên thành một căn phòng đất. Sau đó hắn chắp tay thi lễ, trịnh trọng nói với Vô Đương thánh mẫu: "Sư tỷ, ta luyện chế vật liệu trước, việc kiến tạo bên ngoài giao hết cho ngươi đấy."
Vô Đương thánh mẫu khẽ cười, gật đầu nói: "Đi đi!"
Bạch Cẩm chìa tay, một khối tròn xuất hiện trên lòng bàn tay hắn, trong khối tròn đó là hư ảnh của một tòa cung điện. Khối tròn bay về phía Vô Đương thánh mẫu, bị nàng thu vào lòng bàn tay.
Bạch Cẩm đi vào căn phòng đất.
Tiếp đó trên đỉnh tiên phong, kiến trúc mọc lên ầm ầm như thủy triều, từng đệ tử Tiệt Giáo vác vật liệu kiến tạo phi thiên đốn địa.
Trong phòng, Bạch Cẩm nằm vắt chân trên giường, bên cạnh đặt một đĩa tiên quả, chốc chốc hắn lại cầm một tiên quả thảy vào miệng. Ở giữa nhà có một hỏa diễm cự đỉnh cháy hừng hực, trong cự đỉnh có rất nhiều loại vật liệu quay cuồng.
Bạch Cẩm vung tay nhấc nắp của hỏa diễm cự đỉnh, một khối chất lỏng màu xanh lam bay ra rồi phi thẳng ra khỏi phòng, nhanh chóng biến lớn giữa không trung trên công trường bên ngoài, tạo thành một ngọn núi nhỏ màu xanh lam.
Một cái mũi dài phá không lao đến, xoay tròn trên ngọn núi nhỏ màu xanh lam rồi cuốn thẳng công trường bay đi. Mấy chục đệ tử lập tức bay ra đánh từng đạo ấn quyết vào ngọn núi nhỏ màu xanh lam, ngọn núi nhỏ màu xanh lam bắt đầu chậm rãi biến hình.
Thân ảnh thướt tha của Vô Đương thánh mẫu đi từ bên ngoài vào.
Bạch Cẩm vội trở mình ngồi dậy gọi: "Sư tỷ!" Hắn bưng tiên quả bên cạnh lên, tươi cười nói: "Sư tỷ, ngươi vất vả rồi, mau nếm thử đi!"
"Luyện chế đạo cung cho sư phụ thì không kể vất vả."
Bạch Cẩm chìa tay mời: "Sư tỷ, mời ngồi!"
Vô Đương thánh mẫu ngồi xuống bên cạnh rồi nói: "Ta đến để thương lượng với ngươi về việc kiến tạo."
Bạch Cẩm hỏi với vẻ nghi hoặc: "Chẳng phải sư phụ đã đưa mô hình rồi sao? Còn phải thương lượng gì nữa?"
"Theo hình ảnh mà sư phụ đưa cho thì đạo cung có diện tích ba nghìn mét vuông với ba nghìn đại đạo, có tổng cộng tám cung điện trấn áp tứ phương bát cực, Cao Song Cửu chi cực, Trình Quy Nguyên chi tượng, Thượng Án Quần Tinh và Chu Thiên chi số.
Hiện giờ vật liệu ngươi đã luyện chế chỉ đủ xây một phần mười đạo cung, số vật liệu còn lại có đủ không?"
Bạch Cẩm bỗng rùng mình, mới đủ một phần mười ư? Mình cứ tưởng xây được một nửa rồi cơ! Hắn thầm tính toán vật liệu thì thấy vật liệu cũng đã tiêu hao một phần mười, không ngờ sư phụ vốn không chuẩn bị dư vật liệu, tất cả đều vừa đủ, thậm chí có khả năng bị thiếu. Vậy thì đạo cung của mình phải làm sao?
"Sư đệ!"
"Sư đệ!"
Bên cạnh vang lên hai tiếng gọi.
Bạch Cẩm bỗng hoàn hồn, nhăn nhó nói: "Sư tỷ, có khả năng bị thiếu vật liệu."
Vô Đương thánh mẫu khẽ nhíu mày.
Bạch Cẩm lập tức lên tiếng: "Sư tỷ chờ một lát nhé! Ta đi tìm sư phụ thương lượng!"
Bạch Cẩm vội vàng chạy ra khỏi phòng đất, bay thẳng lên trời.
Trên vách núi bên cạnh Kim Ngao Đảo, Thông Thiên giáo chủ ngồi xếp bằng trên một khối đá xanh phóng tầm mắt ra xa nhìn biển khơi cuồn cuộn sóng vỗ, trong lòng trào dâng cảm giác hào hùng tự do tự tại. Thật là thoải mái khi không có hai vị huynh trưởng bên cạnh. Tâm niệm vừa động thì đáy biển cũng ầm ầm dao động, sóng biển cuộn trào dữ dội tạo thành một xoáy nước khổng lồ trên mặt biển âm u. Trong xoáy nước mọc lên từng hòn tiên đảo dưới đáy biển, sừng sững giữa hải vực lân cận, tựa như sao trời dày đặc bày ra một thế cục.
Một đạo thanh quang từ trung tâm Kim Ngao Đảo bay vụt tới, đáp xuống trước mặt Thông Thiên giáo chủ rồi hóa thành thân ảnh của Bạch Cẩm. Hắn quỳ một chân trên đất, cung kính hô: "Đệ tử bái kiến sư phụ!"