Chương 135: Bích Du Cung
Sau hai ngày ngắn ngủi, một tòa đạo cung khổng lồ đã tọa lạc tại trên đỉnh núi, màu sắc chủ đạo là một màu tím oai phong và trang nghiêm.
Chúng đệ tử cung kính đứng trên đỉnh núi, xếp thành hai hàng chỉnh tề, tất cả đều tỏ vẻ kích động, trong lòng dâng lên một cỗ kiêu ngạo và tự hào, đạo cung của sư phụ cũng có công lao của ta!
Bạch Cẩm cũng vô cùng vui vẻ, bản thân tiết kiệm được kha khá vật liệu, chắc hẳn đạo cung của ta sẽ có thể tiến gần thêm một bước rồi, sư phụ vẫn rất hào phóng.
Một đạo thân ảnh thẳng tắp lẳng lặng xuất hiện trước đạo cung.
Toàn bộ chúng đệ tử Tiệt Giáo đều chắp tay làm lễ, sau đó rối rít kêu to: "Bái kiến sư phụ..."
Bạch Cẩm cũng tiến lên, cung kính chắp tay thi lễ: "Sư phụ, đạo cung của ngài đã xây xong, tuy rằng không hoàn mỹ nhưng đều là một phen tâm huyết của các đệ tử, vẫn mong sư phụ đừng ghét bỏ."
Tất cả đệ tử Tiệt Giáo còn lại đều gật đầu, ánh mắt mong đợi nhìn sư phụ, hy vọng có thể được sư phụ chấp thuận.
"Rất tốt!" Thông Thiên cười nói, đi dọc theo thềm bạch ngọc vào bên trong, chúng đệ tử Tiệt Giáo lần lượt đi theo sau.
Bước vào cửa chính là một đình viện to lớn, bên trong đình viện có kỳ hoa dị thảo, cầu nhỏ nước chảy, phong cảnh vô cùng xinh đẹp.
Bạch Cẩm giới thiệu: "Sư phụ, trong đám hoa cỏ này, có một số là do đệ tử Tiệt Giáo ta cung cấp, cũng có một số là chút tâm ý của các đệ tử."
Thông Thiên hài lòng gật đầu, xoay người đi dọc theo đường mòn đến thiên điện bên cạnh.
"Sư phụ, nơi này là Luyện Đan Điện!"
"Sư phụ, đây là Luyện Khí Điện!"
"Sư phụ, đây là Luyện Trận Điện!"
"Sư phụ, đây là cung điện để nghỉ ngơi!"
"Sư phụ, đây là Tàng Kinh Điện!"
"Sư phụ, đây là cung điện để thưởng trà!"
"Sư phụ, đây là cung điện để ngộ đạo!"
"Sư phụ, đây là Tàng Bảo Các!"
"Sư phụ, ta thật sự không nghĩ được nữa rồi." Bạch Cẩm bất lực nhìn sư phụ ở bên cạnh.
Thông Thiên ra khỏi đại điện cuối cùng, ung dung nói: "Nơi này có rất nhiều điện không dùng tới!"
Bạch Cẩm gật đầu liên tục: "Đúng vậy! Thật sự quá lãng phí. Chính người là người đòi xây tám tòa cung điện, nói rằng để trấn áp tứ phương bát cực mà."
"Ý của ta sao?"
"Đúng vậy! Hình thiết kế mà ngài đưa cho ta chính là như vậy."
"Ồ! Mấy cái cung điện này cũng được lắm, ta rất thích."
Bạch Cẩm không nói gì, sau đó vội vàng đuổi theo sư phụ.
Cuối cùng đoàn người lại đi tới trước đại điện ở tiền viện, đại điện nguy nga tọa lạc ngay chính giữa, trên mỗi đạo môn đang đóng chặt đều có một đạo kiếm văn, hợp chung với nhau tạo thành một chuôi Tiên Kiếm, kỳ lạ là đây chính là kiểu dáng của Thanh Bình Kiếm.
Bạch Cẩm cung kính nói: "Sư phụ, đây chính là chủ điện, xin sư phụ ban tên!"
"Bích hải triều phản chiếu trăng sáng, trời trong xanh, mây bay, gió mát, gọi là Bích Du Cung đi!" Thông Thiên giáo chủ vung tay, tấm bảng hiệu trên đại điện lập tức hiện lên ba chữ lớn, Bích Du Cung.
Cửa đại điện ầm ầm mở ra, thân ảnh Thông Thiên giáo chủ lặng lẽ biến mất.
Một giọng nói từ trong đại điện truyền ra: "Vào đi!"
Chúng đệ tử lập tức nối đuôi nhau đi vào đại điện.
Trong đại điện, Thông Thiên giáo chủ đang ngồi trên chủ vị, dáng người thẳng tắp, oai phong lẫm liệt.
Chúng đệ tử Tiệt Giáo lần lượt quỳ trên bồ đoàn phía dưới rồi cung kính nói: "Bái kiến sư phụ!"
Thông Thiên mở miệng: "Kể từ hôm nay, Kim Ngao Đảo ở Đông Hải sẽ là đạo tràng của Tiệt Giáo ta!"
Tất cả chúng đệ tử đều mừng rỡ bái lạy và nói: "Chúng ta đi theo sư tôn, không bao làm tổn hại uy danh của Tiệt Giáo."
Thông Thiên cười ha ha: "Được! Các ngươi đều là đồ đệ ngoan của Tiệt Giáo ta."
"Sư phụ, đệ tử có việc muốn bẩm báo!" Bạch Cẩm dập đầu nói.
"Việc gì?"
Bạch Cẩm ngẩng đầu mỉm cười: "Lần xây đạo cung này vẫn còn dư lại một vài phế liệu rách nát, lộn xộn, đệ tử muốn giúp ngài xử lý."
Đột nhiên Đa Bảo trợn tròn mắt, nghiêng đầu khó tin nhìn Bạch Cẩm, ngươi gọi mấy cái Tiên Thiên linh tài kia là phế liệu rách nát sao? Hắn vội vàng dập đầu: "Sư phụ, đệ tử cũng có thể hỗ trợ xử lý?"
Bạch Cẩm nghiêng đầu trừng mắt nhìn Đa Bảo: "Sư huynh, ngươi thật sự hết chỗ nói?"
Đa Bảo mịt mờ trừng mắt nhìn lại: "Do ngươi quá tham lam!"
Bạch Cẩm vội vàng khom lưng: "Sư phụ, đệ tử định xin nghỉ mấy ngày!"
Đa Bảo nhíu mày, hắn lại muốn đưa ra cái yêu sách gì?
"Ồ! Có chuyện gì?"
Bạch Cẩm cung kính nói: "Nghe được lời nói của sư phụ còn hơn khổ tu nghìn vạn năm, ý tưởng xây dựng đạo cung của sư phụ hàm chứa lễ nghĩ tột cùng của đại đạo, đệ tử thực sự khó mà lĩnh hội được nên mới dự định đi thỉnh giáo Đại sư bá."
Thông Thiên cười ha ha: "Cũng tốt, quả thật ngươi cần phải đi bái kiến hai vị sư bá kia của ngươi một chút, ngươi cũng tiện thể xử lý những phế liệu kia giúp vi sư đi!"
Bạch Cẩm mừng rỡ khom lưng nói: "Đa tạ sư tôn!"
Đa Bảo tức đến sùi bọt mép, hắn hận cái đồ nịnh hót đáng ghét này đến nghiến răng nghiến lợi.
Thông Thiên nhìn quanh mọi người ở phía dưới: "Các ngươi hợp lực xây dựng đạo cung cho vi sư, vi sư vô cùng mừng rỡ, ta đã tìm được một vài hải đảo ở Đông Hải để ban cho các ngươi, cũng xem như là nơi định cư sau này."
"Thạch Cơ."
Thạch Cơ hơi sửng sốt một chút, sau đó vội vàng cung kính đáp: "Có đệ tử!"
"Ban cho ngươi Cô Lâu Đảo làm đạo tràng!" Một đạo thanh quang bay ra từ trong tay Thông Thiên rồi rơi đến trước mặt Thạch Cơ, hóa thành một khối sơn thạch màu nâu.
Thạch Cơ mừng rỡ nói: "Đa tạ sư phụ!" Sau đó nàng đưa tay nắm lấy sơn thạch, trong vô thức, Thạch Cơ lập tức cảm ứng được một hòn đảo đang tọa lạc tại một nơi cách Kim Ngao Đảo không xa.
"Cầu Thủ Tiên."
"Có đệ tử!"
"Ban cho ngươi Thanh Phong Đảo làm nơi định cư."
"Đa tạ sư phụ."
Một đạo thanh quang bay đến trước mặt Cầu Thủ Tiên, sau đó hóa thành một tòa sơn thạch.
"Linh Nha Tiên."
"Có đệ tử!"
"Ban cho ngươi Nguyệt Nha Đảo làm nơi định cư."
"Cô Lương."
"Sư phụ, có đệ tử!"
"Ban cho ngươi Ma Cô Đảo làm nơi an thân lập mạng."
"Đa tạ sư phụ!"
"Kim Quang."
"Có đệ tử!"
"Ban cho ngươi Quang Minh Đỉnh làm nơi an thân lập mạng."
"Đa tạ sư phụ!"