Chương 139: Được tăng Đại Mông Tâm Kinh
Chuẩn Đề quan sát Bạch Cẩm, sau đó cười ha hả: "Cũng được! Nếu ngươi đã có việc phải làm, vậy ta sẽ tặng ngươi cái này." Chuẩn Đề duỗi tay, trong lòng bàn tay lập tức xuất hiện một quyển kinh thư màu vàng, trên kinh thư viết mấy chữ to 'Đại Mộng Tâm Kinh', kinh thư bay đến và trôi lơ lửng trước mặt Bạch Cẩm.
Bạch Cẩm thu hồi kinh thư rồi cảm kích nói: "Đa tạ sư thúc."
Chuẩn Đề có chút sửng sốt, cứ thế mà nhận sao? Lúc trước đưa cho Nhiên Đăng thì hắn từ chối hết lần này đến lần khác, còn ngươi thì lại không hề khách khí chút nào.
Bạch Cẩm cười nói: "Sư thúc, ngài xem, ta cũng đã nhận quyển kinh thư này rồi, có phải ngài nên đưa ta đến Dương Thủ Sơn rồi không?"
Chuẩn Đề cười hỏi: "Tiểu sư điệt, ngươi có biết đây là kinh thư gì không?"
"Không biết! Sư thúc, đi như thế nào mới đến được Dương Thọ Sơn vậy?"
"Quyển kinh thư này chính là tác phẩm 'Đại Mộng Tâm Kinh' của sư huynh ta, có thể chứng đạo trong mộng."
Bạch Cẩm giơ ngón tay cái lên: "Lợi hại! Sư thúc, bây giờ ngài có thể đưa ta đi Dương Thủ Sơn rồi chứ?"
"Bên trong quyển kinh thư này hàm chưa đại đạo của Tây phương, hoàn toàn khác với Đông phương, nếu ngươi lĩnh hội được thì có thể thành Thánh."
Bạch Cẩm giơ ngón tay cái lên: "Tuyệt với! Sư thúc, bây giờ ngài có thể đưa ta đi Dương Thủ Sơn rồi chứ?"
Chuẩn Đề nhìn Bạch Cẩm rồi cười ha ha: "Tiểu sư điệt thật thú vị! Bây giờ ta đã tin là ngươi có việc gấp rồi. Thôi vậy! Ta sẽ đưa ngươi rời đi."
Bạch Cẩm vô cùng vui mừng, hắn vội vàng nói: "Đa tạ sư thúc!"
Chuẩn Đề vung tay lên, thân ảnh Bạch Cẩm lập tức biến mất.
Bên trong sơn cốc, Tì Lam Bà không vui hỏi: "Sư phụ, hắn là ai? Thật là vô lễ, lại dám từ chối nghe Thánh Nhân giảng đạo?"
Chuẩn Đề mỉm cười: "Cơ duyên được nghe Thánh Nhân giảng đạo như vậy mà hắn cũng từ chối, có thể thấy tâm tính và tu vi của người này cực cao, biết bản thân muốn cái gì, như thế mới có thể đi xa hơn, ta rất tán thưởng hắn."
Tì Lam Bà nghi ngờ nói: "Sư phụ, tại sao không mang hắn đến Tây phương?"
Chuẩn Đề thoái mái mỉm cười: "Không phải ta đã đưa 'Đại Mộng Tâm Kinh' ra rồi sao? Chỉ cần chăm chỉ đọc và tìm hiểu thì một ngày nào đó, hắn sẽ đến Tây phương, ta có thể từ từ đợi, không gấp!"
...
Trong dãy núi Dương Thủ Sơn cách nơi Nhân tộc tụ tập không xa, đột nhiên một đạo thân ảnh xuất hiện.
Bạch Cẩm nghiêng đầu nhìn xung quanh, sông núi đầm lớn, một cái tên lập tức hiện lên trong đầu hắn, Dương Thủ Sơn, đi tới địa bàn của đại sư bá, tâm trạng căng thẳng của Bạch Cẩm lập tức trở nên nhẹ nhõm hơn, độ nhiên lại cảm thấy rất biết ơn.
Lần này, Bạch Cẩm đã thật sự tiếp xúc với Chuẩn Đề, cảm giác của hắn đối với người này cũng đã thay đổi rất nhiều, Chuẩn Đề trong truyền thuyết kiếp trước chính là một người vô sỉ nhưng bây giờ, xem ra lời đồn là hoàn toàn vô lý, làm gì có ai trở thành Thánh Nhân mà không phải là nhân vật tuyệt đỉnh của hồng hoang chứ? Làm sao bọn hắn có thể thật sự vô sỉ được?
Chỉ riêng cái loại khí ôn hòa và siêu nhiên đó đã có thể làm người khác mềm lòng rồi, càng tiếp xúc thì ta sẽ càng cảm thấy thân thiết với hắn, tựa như trưởng bối trong nhà đáng để tín nhiệm vậy.
Trong lòng Bạch Cẩm âm thầm thở dài, khó trách tương lai phật môn vô cùng thịnh vượng, chỉ riêng loại đối nhân xử thế này thì hai vị sư bá và sư phụ đã không thể so được rồi.
Bạch Cẩm lớn tiếng kêu lên: "Đại sư bá, đệ tử tới ngài thỉnh an."
Trên chủ phong, một giọng nói già nua truyền tới: "Qua đây!"
Vẻ mặt Bạch Cẩm mừng rỡ, hắn lập tức bay về phía âm thanh rồi hạ xuống đỉnh núi.
Trên đỉnh núi, Thái Thượng giáo chủ đang ngồi xếp bằng trên vách đá, thưởng trà ngắm cảnh.
Ở phía xa, Huyền Đô, Chân Vũ, Kim Linh và Ngân Linh đang đào đất.
Bạch Cẩm đi tới bên cạnh Thái Thượng, quỳ xuống và cung kính bái lạy: "Đệ tử Bạch Cẩm bái kiến đại sư bá, chúc Thánh đạo của đại sư bá ngày càng hưng thịnh, chúc Nhân Giáo ngày một phồn vinh."
Thái Thượng mỉm cười gật đầu: "Đứng lên đi! Ngươi không ở Đông Hải xây đạo tràng của mình mà chạy tới nơi này của ta làm gì?"
Bạch Cẩm đứng lên, ngồi xếp bằng dưới đất và cười nói: "Đại sư bá, đệ tử đặc biệt tới đây giúp ngài xây dựng đạo cung đó.
Đạo cung của sư bá ngài còn chưa được xây dựng, đệ tử nào có tâm tình xây dựng đạo tràng nhỏ bé kia của mình chứ!"
Thái Thượng cười ha ha: "Hiếm thấy, hiếm thấy ngươi còn có lòng như vậy."
"Đại sư bá cứ giao vật liệu cho ta, đệ tử chắc chắn sẽ tận tâm tận lực giúp ngài xây dựng đạo cung, sư bá yên tâm, đạo cung của sư phụ ta chính là do ta xây giúp, ta rất có kinh nghiệm."
"Thôi được! Nếu ngươi đã có hiếu tâm này thì đạo cung của ta sẽ giao cho ngươi xây vậy! Lão đạo ta cũng có thể tranh thủ lười biếng."
Phất trần trong tay Thái Thượng vung lên, vô số tiên tài thần bảo xuất hiện trên không trung, hắn chỉ tay về phía Bạch Cẩm, trong đầu Bạch Cẩm lập tức hiện ra hình ảnh một tòa đạo cung.
Hai mắt Bạch Cẩm sáng lên, hắn vội vàng thu hồi tất cả vật liệu rồi âm thầm tính toán. Mẹ nó! Lại là vừa khít, Đại sư bá cũng keo kiệt như vậy sao? Chẳng lẽ keo kiệt là gia phong của Tam Thanh?
Bạch Cẩm trịnh trọng chắp tay thi lễ với Thái Thượng, do dự một lát mới nói: "Đại sư bá, tại sao đạo cung này của ngài phải xây ba ngàn thước?"
"Ba ngàn chính là số trời."
"Lúc đệ tử xây đạo cung cho sư phụ, sư phụ có nói một câu, đệ tử luôn ghi nhớ trong lòng."
Thái Thượng cảm thấy hứng thú: "Thông Thiên hắn nói cái gì?"
"Sư phụ nói, quẻ không thể tính hết được bởi vì thiên đạo vô thường. Việc không thể làm hết được bởi vì việc hết thì đường tuyệt. Đại đạo năm mươi ngày tính thành bốn chín, hoàn hảo cũng chính là tận cùng, cho nên đạo cung của sư phụ chỉ có hai ngàn chín trăm thước."