Chương 165: Bạch Cẩm xuất hiện
Nữ Oa từ tốn nói: “Ngươi không hiểu, chỉ khi ta chặt đứt khí vận tương liên với Nhân tộc thì bọn hắn mới có thể đi xa hơn. Nhân tộc chỉ tôn thờ một tôn Thánh Nhân thì không có cách nào có được vị trí chân chính, bởi vì các Thánh Nhân khác không cho phép.”
“Nhưng mà nương nương, chắc chắn Nhân tộc sẽ không hiểu cho người! Đối với người mà nói, việc này chẳng có gì tốt cả.”
Nữ Oa nương nương nhìn tế đàn, hai cột sáng huyết sắc trên đỉnh tế đàn kết nối ở giữa Vu Yêu và Nhân tộc. Phía trên tế đàn hiện lên một hình ảnh, đó là cảnh tượng Vu Yêu đồ Nhân, hiện tại tất cả Nhân tộc ở chín tầng trở lên đều bị tàn sát, những Nhân tộc còn lại chia làm ba đường điên cuồng chạy trốn ở hồng hoang, dưới sự chém giết của Vu Yêu, bọn hắn dùng tánh mạng và máu tươi mở ra một con đường máu.
“Nữ Oa ta làm việc cần gì người khác nhớ ơn, ta muốn làm thì làm, vị cách muôn đời bất hủ, ta muốn cho thì cho.”
Thanh Loan há miệng thở dốc, không còn lời gì để nói, cũng không biết nói gì cho tốt nữa.
“Bạch Cẩm, nên để ngươi ra tay rồi.” Nữ Oa duỗi tay nhấn lên hình ảnh một cái.
…
Bên ngoài hoang dã dưới bóng đêm, Nhân tộc già trẻ dìu dắt nhau chạy về nơi xa, cho dù là một đứa nhỏ cũng có thể nhảy lên mấy mét, ở trên cây không ngừng mượn lực bay vọt. Ở trong võ hiệp thế giới chính là võ hiệp đại tông sư, hiện tại chỉ dùng để bỏ chạy giữ mạng, không có mục tiêu, cũng không có phương hướng, chỉ tràn ngập sợ hãi.
Mấy trăm Nhân Tổ đời thứ nhất bay ở giữa không trung, ánh mắt kiên nghị.
Ầm! Bên trong bóng đêm sáng lên ánh lửa, ánh lửa ngút trời chiếu sáng bóng đêm. Từng tên Vu tộc đi ra từ bên trong ngọn lửa, trên người tất cả bọn hắn đều có hỏa diễm đang thiêu đốt, người đứng đầu là Viêm Lê Đại Vu của Chúc Dung bộ lạc.
Viêm Lê chắp tay ra sau lưng, lớn giọng nói vang vọng trong thiên địa: “Nhân tộc, Vu tộc ta che chở các ngươi thì chính là chủ nhân của các ngươi, là Thần của các nguoi. Bây giờ bọn ta muốn các ngươi chết thì các ngươi phải chết, ai cho các ngươi lá gan phản kháng?”
Một đại hán của Nhân tộc phẫn nộ nói: “Tộc chúng ta chỉ tôn kính thiên địa, không có chủ nhân!”
“Giết!”
“Giết!”
“Giết!”
…
Mấy trăm cường giả Nhân tộc đỏ con mắt giết về phía Yêu tộc, trong lòng tràn ngập tuyệt vọng.
Viêm Lê Đại Vu nhẹ nhàng vung tay lên, tất cả Vu tộc bên trong ngọn lửa đều hưng phấn kêu gào lao ra.
Rầm! Vừa tiếp xúc với ngọn lửa, tiếngkêu thảm thiết liên tiếp vang lên, vô số cường giả Nhân tộc ngã xuống giống như chim nhỏ gãy cánh rơi xuống từ không trung.
Vô số Nhân tộc trong rừng rậm phía dưới sợ hãi, hoảng sợ kêu to.
Một Nhân Tộc đang đại chiến quay đầu nhìn về phía tộc nhân ở dưới, bi phẫn kêu lên: “Chạy, chạy mau!”
Phốc! Một cây thạch mâu xuyên qua ngực hắn, phía trên thạch mâu lóng lánh Vu phù. Bùm! Nhân Tổ nổ tung.
Mấy ngàn Nhân tộc còn sót lại phía dưới đều rơi nước mắt, cắn chặt răng chạy khắp nơi.
Viêm Lê Đại Vu trên không trung nhếch miệng cười nói: “Muốn chạy trốn? Trốn đi đâu?”
Hắn vung tay lên. Ầm! Bốn bức tường lửa bao vây toàn bộ núi rừng, vây Nhân tộc vào bên trong đó, Nhân tộc bị thiêu đốt kinh hoảng kêu, tụ tập vào chính giữa.
“A… Ta giết ngươi!” Nhân Tổ cầm đầu bi phẫn la lên, tay nắm đại đao bổ tới Viêm Lê Đại Vu.
Keng! Đại đao chém lên trán của Viên Lê Đại Vu xẹt ra một đống tia lửa nhưng lại chẳng thể phá vỡ.
Viêm Lê duỗi tay nắm lấy cổ Nhân tộc, bạo lực kéo tên này đến trước mặt mình, lạnh giọng nói: “Sự phồn vinh của Nhân tộc các ngươi là do Vu tộc chúng ta cho, vì vậy chúng ta cũng có thể thu hồi! Ngươi quay đầu lại nhìn xem, các ngươi trốn không thoát, vốn dĩ hồng hoang không có Nhân tộc, về sau cũng sẽ không có.”
Nhân Tổ cứng đờ quay đầu lại, đại chiến đã kết thúc, tất cả cường giả của Nhân tộc đều chết trận, tất cả Nhân Tổ đời thứ nhất chỉ còn lại có một mình hắn, huyết tinh chi khí tràn ngập khắp nơi.
Viêm Lê nhếch miệng cười, khẽ dùng lực một chút, cổ Nhân Tổ bị bóp nát trong nháy mắt.
“Không…”
“Đừng!”
“Nhân Tổ đại nhân!”
…
Nhân tộc bị ngọn lửa vây quanh phía dưới kêu rên thảm khóc thê lương.
Nghiêm Lê Đại Vu cười ha hả nói: “Những tên còn lại thì bắt về để bọn hắn sinh sản. Thánh huyết có ích với Vu tộc chúng ta.”
Những cường giả còn lại của Vu tộc cũng cười to một trận. Từ trước đến nay, Vu tộc luôn sùng bái cường giả, Nhân tộc trong mắt bọn hắn cũng chỉ là nô lệ.
Đột nhiên có một tiếng hạc trong trẻo vang lên, một con bạch hạc lóe sáng xuất hiện, con bạch hạc đó chuyển hóa thành một thiếu niên mặc áo bào trắng.
Bạch Cẩm cúi đầu nhìn thoáng qua ngọn lửa ngập trời phía dưới, trong mắt mang theo lửa giận khó che giấu được. Hắn vung tay lên, vô số giọt nước màu lam hiện lên, giọt nước hóa thành mưa to như trút nước mà rơi xuống, bốn bức tường lửa nhanh chóng bị dập tắt dưới cơn mưa.
Viêm Lê Đại Vu gầm lên: “Ai đó?”
Một đám đại hán của Vu tộc ngẩng đầu lên, sau đó nhìn chằm chằm vào Bạch Cẩm.
Bạch Cẩm nhìn thi thể rơi xuống phía dưới và những Nhân tộc bi thương tuyệt vọng, trái tim không khỏi khẽ run rẩy. Nếu không tận mắt nhìn thấy thì hắn sẽ không biết Nhân tộc đã gặp phải tuyệt cảnh gì, thê thảm thế nào, trái tim hắn dâng lên cảm giác tội lỗi mạnh liệt.