Chương 176: Mượn kim tiền
Bạch Cẩm xuất hiện phía trên Tam Quang Tiên Đảo, hắn đứng trên đồng cỏ, Công Đức Kim Tiền cũng theo đó rơi xuống rầm rầm, phủ lấp hắn chỉ để lộ ra phát quan. Đinh! Lạc Bảo Kim Tiền từ trên không trung rơi xuống, rơi trúng vào phát quan mà Bạch Cẩm đang đội trên đầu, nó đắc ý vẫy vẫy đôi cánh nhỏ.
Bằng tốc độ bình thường mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy được, cuối cùng Công Đức Kim Tiền cũng biến mất.
Bạch Cẩm đứng trên hòn đảo, quay đầu nhìn về phía Tây của hồng hoang đại lục, những gì cần làm hắn cũng đã làm rồi, đến cuối cùng Nhân tộc có thể trở thành nhân vật chính của thiên địa này hay không thì phải xem Nữ Oa nương nương. Nương nương cố lên, nhất định phải dũng cảm chiến đấu!
Bạch Cẩm thầm cổ vũ cho Nữ Oa nương nương, sau đó hắn xoay người tiến vào trong đạo cung của chính mình, y phục trên thân bay đi, phù một tiếng liền nhảy vào trong bể bơi, chìm sâu vào trong nước hồ, tẩy rửa một thân mỏi mệt.
Lặn một lúc, Bạch Cẩm bèn ngồi nghỉ trên bậc cầu thang của bể bơi, hắn lấy ra cuốn "Đại Mộng Tâm Kinh" mà sư phụ đã "sửa lại", trong lòng cũng rất tò mò, rốt cuộc Đại Mộng Tâm Kinh của Tiếp Dẫn Thánh Nhân có gì bí ẩn.
Bạch Cẩm vừa mở kinh thư ra, một chữ còn chưa kịp đọc thì cơn buồn ngủ nhanh chóng ập đến, hắn mơ mơ màng màng thiếp đi, chìm dần vào giấc ngủ.
Cộc!
Cộc!
Cộc!
Một tràng tiếng gõ cửa vang lên bên ngoài.
Bên ngoài vang lên một giọng nói trong trẻo: "Sư huynh!"
Bên trong bể bơi, Bạch Cẩm giật mình tỉnh dậy, hắn lau lau khoé miệng, cúi xuống nhìn cuốn Đại Mộng Tâm Kinh, cuốn kinh thư này cũng thật tà môn quá rồi, tỉnh lại còn không thể nhớ nổi vừa nãy mình nằm mơ thấy cái gì, rõ ràng mình là Thái Ất Kim Tiên, sao lại không thể nhớ nổi cảnh trong mộng cơ chứ? Bây giờ chỉ có thể mơ hồ nhớ được vài phân cảnh ngắt quãng, hình như trong mơ mình đã dùng tay đả thương Nhiên Đăng sư thúc, chân đạp vào Đa Bảo sư huynh, còn có mấy ngàn sư muội đứng xung quanh liên tục kêu la sùng bái, tán thưởng mình.
"Sư huynh, sư huynh, ta biết huynh đang ở nhà! Sư huynh, mau ra mở cửa đi!" Bên ngoài liên tục vang lên tiếng gọi cửa.
Bạch Cẩm nhẹ nhàng đứng dậy, đạo bào vứt bên cạnh bể bơi lập tức vút bay khoác lên người hắn, sau đó hắn mới mở miệng nói: "Đừng giục, tới ngay đây!"
Cấm chế đạo cung được giải trừ, ngay lập tức hai đạo thân ảnh từ bên ngoài tiến vào bên trong, một người là Thạch Cơ mặc hắc trường bào, trên trường bào còn trang trí thêm một bộ xương khô, đem lại cảm giác tà mị.
Người kia thì trên đầu kết tóc hình cây nấm, chính là Cô Lượng tinh nghịch hay nhảy nhót, người này có gương mặt hơi tròn còn mặc một cái váy đỏ.
Hai mắt Bạch Cẩm tức khắc sáng lên, đổi sang mặc một bộ hắc bào vừa vặn với vóc người, lúc này Bạch Cẩm mới phát hiện hoá ra dáng người Thạch Cơ sư muội lại đẹp như vậy, đôi chân dài miên man! Không hổ là tiểu thư ký mà hắn khâm định.
Thạch Cơ đỏ mặt, hơi xấu hổ nói: "Sư huynh, ngươi nhìn gì vậy?"
Sắc mặt Bạch Cẩm không thay đổi, hắn nghiêm túc nói: "Theo ta thấy, trang phục của ngươi nhìn vô cùng bất phàm."
Hoá ra là sư huynh đang nhìn y phục! Ta còn tự nói sư huynh há có thể là loại người đáng khinh kia chứ.
Thạch Cơ vừa cười vừa nói: "Mắt nhìn của sư huynh tốt thật đó, ý phục ta đang mặc là do sư phụ ban thưởng, có tên Xương Linh Y, là một kiện linh bảo phòng ngự."
Cô Lương dương dương đắc ý, nói: "Sư phụ cũng ban thưởng cho ta nữa, cho ta một tiểu ma cô, gọi là cái gì mà Vân Bộc Cô, ta cảm giác không mấy khác biệt với Hạnh Bào Cô, cũng chưa có mặc thử."
Bạch Cẩm nghi hoặc nói: "Lạ thật, sư phụ vô duyên vô cớ lại ban thưởng pháp bảo cho chúng ta làm gì?"
Thạch Cơ hơi mất tự nhiên, nói: "Sư huynh, trong khoảng thời gian huynh không có ở đây, sư phụ đã tuyển nhận thêm một vạn đệ tử, còn bảo ta làm thẻ bài chứng minh thân phận nữa."
Cô Lương lập tức thêm vào: "Ta và Vân Tiêu ở bên cạnh hiệp trợ."
Bạch Cẩm im lặng không nói, sư phụ thu nhận một vạn đệ tử, sau đó lại ban thưởng cho những người thân cận với hắn, này là đang an ủi hắn ư!
Thạch Cơ vội nói: "Sư huynh, ta đã thử khuyên sư phụ nhưng đều vô dụng."
Bạch Cẩm thở dài một hơi, nói: "Bỏ đi! Tuỳ sư phụ vậy! Những đệ tử mới nhập môn kia, Thạch Cơ ngươi nên chú ý tới bọn hắn một chút! Nếu ai có phúc đức thì đưa đến gặp ta!"
Thạch Cơ lập tức gật đầu đáp: "Vâng!"
Cô Lương tò mò hỏi: "Sư huynh, khoảng thời gian này huynh đã đi đâu vậy?"
"Ta tới hồng hoang một chuyến, xử lý một số việc."
Cô Lương lại hiếu kỳ hỏi tiếp: "Sư huynh, vậy huynh có biết chuyện Hậu Thổ hóa luân hồi chưa?"
Bạch Cẩm ung dung nói: "Lúc đó ta ở ngay bên cạnh, nương nương là người tốt, còn chia cho ta một tầng công đức."
Thạch Cơ và Cô Lương nhất thời đều trợn tròn mắt, lại là công đức? Trong lòng hai người thầm cảm thấy cực kỳ ngưỡng mộ, sư huynh lại có thêm rất nhiều tiền rồi.
Thạch Cơ tiến lên phía trước, duỗi ra ngọc thủ um tùm, kéo kéo cánh tay Bạch Cẩm, mỉm cười rạng rỡ nói: "Sư huynh, huynh đi đường vất vả rồi, ngồi xuống nghỉ ngơi chút đi."
Bạch Cẩm mờ mịt bị Thạch Cơ kéo tới cái ghế tựa bên cạnh, sau đó bị nàng ấn ngồi xuống dưới.
Cô Lương vội vàng chạy tới sau lưng Bạch Cẩm, dùng tay ấn xuống bả vai Bạch Cẩm, nhẹ giọng thì thầm nói: "Sư huynh, lực đạo này phù hợp rồi chứ?"