Chương 181: Trục xuất khỏi sư môn
Lão Long Vương ngẩng đầu lên, hai đôi mắt chân thành nhìn nhau, trong đầu hiện lên một câu 'Tiểu hồ ly (Lão hồ ly)'
Bạch Cẩm buông tay, quan tâm hỏi: "Có phải loại chuyện này thường xuyên xảy ra không?"
Lão Long Vương thương cảm nói: "Không nhiều, chỉ có hai ba lần."
“Khốn kiếp!” Bạch Cẩm tức giận mắng một tiếng, nghiêm túc chắp tay hành lễ nói: “Là do ta không có trách nhiệm, xin bồi tội với ngươi ở đây.”
Lão Long Vương vội vàng đứng dậy nói: "Không được, không được, ngươi là đệ tử của Thánh Nhân, hơn nữa cũng không thể trách ngươi, đều do Yêu tộc gây ra."
Bạch Cẩm đỏ mặt, trịnh trọng nói: "Ta sẽ không để Long Vương bệ hạ lại, bây giờ sẽ đi điều tra chuyện này."
Lão Long Vương đứng dậy cảm kích nói: "Đa tạ Bạch Cẩm huynh đệ."
Bạch Cẩm vươn tay nắm lấy tay của lão Long Vương, thân thiết nói: "Ai bảo chúng ta là người thân! Nếu đã là người thân thì chuyện của ngươi cũng là chuyện của ta."
Lão Long vương cười ha hả, gật đầu nói: "Không sai, chính là người một nhà."
Hắn do dự một chút nói: "Nếu đã là người thân, ta còn có một chuyện muốn phiền huynh đệ giúp đỡ?"
Bạch Cẩm im lặng nhìn lão Long Vương, đây là chúa tể kém lịch sự hơn ta! Hắn cười ha hả nói: "Ngươi nói gì vậy, một phương gặp nạn, bát phương trợ giúp, có việc cứ nói thẳng, nếu đủ khả năng nhất định sẽ không trì hoãn."
Lão Long Vương thở dài một hơi, nghiến răng nghiến lợi nói: "Chính là đứa con trai Ngao Quảng kia của ta đã biến mất trong nháy mắt, còn trộm pháp bảo trân quý của Long tộc."
Bạch Cẩm ngạc nhiên nghi hoặc hỏi: “Pháp bảo trân quý của Long tộc các ngươi không nhận chủ sao?”
Lão Long Vương lau khóe mắt, bi thương nói: "Bạch Cẩm huynh đệ không biết đấy thôi, Long tộc của chúng ta 'nghèo rớt mồng tơi'! Một kiện pháp bảo không thể bẻ thành hai nửa. Long bào trên người ta là được truyền thừa từ ba đời, mỗi một đời lại may may vá vá, ta còn dự định tiếp tục truyền xuống cho đời sau. Món đồ mà tên hỗn tiểu tử Ngao Quảng kia trộm đi chính là pháp bảo Long Châu được lưu truyền vào thời kỳ Tổ Long, cũng là trấn cung chi bảo của Đông Hải Long tộc chúng ta, là pháp bảo được Long tộc cùng nhau sử dụng. Hễ là Long tộc thì bất cứ khi nào cần sử dụng pháp bảo, thỉnh cầu ta, ta sẽ đưa pháp bảo cho hắn, sau khi dùng xong sẽ phải trả lại ngay lập tức nhưng mà lần này, tên Long tể tử Ngao Quảng kia, sau khi mượn được Long Châu đã lặng lẽ bỏ chạy, bây giờ ngay cả ta cũng không thể tìm ra dấu vết của hắn. "
Bạch Cẩm thở dài nói: “Đáng thương thay cho tấm lòng cha mẹ!” Hắn nghiêm túc nói: “Đạo hữu yên tâm, ta sẽ điều động ngàn vạn đệ tử của Tiệt Giáo đi tìm tung tích Long Tể cho đạo hữu, nhất định sẽ mang hắn trở lại an toàn."
Lão Long Vương bi thương nói: "Tên nghịch tử kia đã biến mất thì cho biến mất luôn, chủ yếu pháp bảo Long Châu của ta không thể để mất." Trong đầu Bạch Cẩm chỉ có một câu, 'mẹ nó thật vô tình'!
Sắc mặt lão Long Vương bi thương, cúi người đi ra ngoài, dáng vẻ bi thương kia của hắn còn bi thương hơn cả khi nhi tử chết.
Bạch Cẩm đứng trước Điểu Sào, nhớ tới lời nói của lão Long Vương, sắc mặt dần trở nên khó coi, lẩm bẩm nói: “Không tức giận, không tức giận, sẽ không có ai thay ngươi trút giận. Dù sao rất nhanh ta sẽ không phải ngoại môn thủ đồ nữa, có gì phải tức giận? Không tức, không tức, ta không tức!"
Triệu Công Minh từ xa bay tới nói: "Bái kiến sư huynh!"
Bạch Cẩm hỏi: "Giam giữ hết bọn hắn rồi?"
"Bọn hắn đều bị ta nhốt trong Động Thiên thế giới.” Triệu Công Minh do dự một chút nói: “Sư huynh, nên xử lí bọn hắn như thế nào?"
“Thu thẻ bài chứng minh thân phận, trục xuất khỏi sư môn, nếu kẻ nào dám làm càn, giết thẳng tay.” Sắc mặt Bạch Cẩm lạnh lùng.
Hai mắt Triệu Công Minh đột nhiên trừng lớn, có chút hoảng hốt nói: "Sư huynh, hình phạt này có quá nặng rồi không?"
"Theo ý kiến của ngươi thì nên làm thế nào?"
Triệu Công Minh khéo léo nói: "Đều là sư huynh đệ đồng môn, giáo dục một chút là được. Ta từng thấy bọn hắn nghe đạo dưới chướng Đa Bảo đại sư huynh, trò chuyện vui vẻ với Cầu Thủ Tiên."
Bạch Cẩm nói: "Vậy giao bọn hắn cho ta, ta tự mình xử lý."
Triệu Công Minh há to miệng, bất đắc dĩ thở dài: "Vẫn là để ta đi! Sư huynh yên tâm, ta nhất định sẽ trục xuất bọn hắn ra khỏi sư môn."
"Làm phiền sư đệ."
“Sư huynh đã tín nhiệm ta, đây là chuyện ta nên làm." Triệu Công Minh xoay người rời đi.
...
Đa Bảo Tháp sừng sững trên đảo của Đa Bảo, Đa Bảo đạo quân ngồi xếp bằng bên trong, phía dưới là một đám đệ tử Tiệt Giáo.
Trường Nhĩ Định Quang Tiên từ bên ngoài bay tới, đứng trong tháp chắp tay hành lễ nói: "Đại sư huynh, Bạch Cẩm vừa mới trục xuất hơn chục đệ tử ra khỏi tông môn, tất cả đều là đồng môn nghe đạo dưới trướng Đại sư huynh."
Đa Bảo ngồi trên bồ đoàn, âm thanh thật lớn vang lên: "Mười mấy vị đệ tử chẳng qua chỉ là cát bụi đối với hắn, so với lần hắn trục xuất hơn năm nghìn đệ tử trước thì mười mấy đệ tử còn quá ít."
Một tên đại hán mặt đen răng nanh đột nhiên đứng lên, tức giận kêu lên: "Khinh người quá đáng! Thánh Nhân ân đức thu nhận chúng ta vào môn hạ, truyền đại đạo cho chúng ta, hắn dựa vào cái gì mà trục xuất chúng ta đi?"