Hồng Hoang Quan Hệ Hộ

Chương 196: Đòi người

Chương 196: Đòi người
Sau khi ra khỏi đảo, ánh mắt của đại hán mọc răng nanh dài bỗng lóe lên tinh quang, hắn nói: "Sư huynh, hiện giờ tất cả các đệ tử ngoại môn đều đang kích động tập thể, ai ai cũng coi thường đại đội chấp pháp. Chúng ta có cần dẫn bọn hắn đến Tam Quang Tiên Đạo không?"
Trường Nhĩ Định Quang Tiên lạnh lùng cất lời: "Nếu bọn hắn dám đến Tam Quang Tiên Đạo gây sự, ngươi có tin Bạch Cẩm dám đuổi tất cả bọn hắn, thậm chí giết sạch không? Hơn nữa sư phụ sẽ không nói một câu."
Đại hán đầu hổ hoảng sợ như ve sầu sợ mùa đông, hắn chợt nhớ ra Bạch Cẩm sư huynh không phải là người biết cúi đầu, đôi khi ngay cả sư phụ cũng phải nghe theo Bạch Cẩm sư huynh.
"Ngươi đi cảnh cáo bọn hắn đây là Tiệt Giáo, bây giờ không phải là lúc bọn hắn hô mưa gọi gió ở Đông Hải như ngày trước, tất cả bớt phóng túng cho ta. Nếu ai muốn rời đi thì bảo hắn tự đi tìm Bạch Cẩm."
Đại hán đầu hổ cuống quít đáp lời: "Vâng! Ta đi cảnh cáo bọn hắn ngay đây." Sau đó hắn xoay người rời đi.
...
Trên Cửu Minh Đảo, nhóm Triệu Công Minh đang uống rượu, Vân Tiêu đích thân vào bếp nấu một bàn thức ăn ngon.
Triệu Công Minh cười ha hả nói: "Sau này chúng ta kề vai chiến đấu, nếu ta có chỗ nào không đúng thì các ngươi cứ nói thẳng, tuyệt đối đừng giấu trong lòng để tránh cho lâu ngày ảnh hưởng tới tình nghĩa giữa chúng ta."
Khổng Tuyên cũng nhã nhặn tiếp lời: "Phó đội trưởng nói không sai, thời gian chúng ta chung đụng trong tương lai còn dài, tốt nhất là mọi người cứ thẳng thắn với nhau!"
Vũ Dực Tiên cười sang sảng: "Được, ta thẳng thắn trước nhé, lần đầu tiên phó đội trưởng chủ động đến chơi, ta cảm thấy hắn không giống tiên tốt."
"Ha ha..." Ai nấy đều cười to.
Triệu Công Minh cũng cười gượng nói: "Đột nhiên đến chơi đúng là quá đột ngột, chẳng trách ngươi lại nghĩ như vậy. Thôi thì ta tự phạt một chén vậy!" Hắn vừa mới bưng chén rượu lên thì ánh mắt bỗng cứng đờ, nghiêng đầu nhìn ra ngoài.
Mấy người Khổng Tuyên cũng quay đầu nhìn sang, cảm ứng được một luồng khí tức mạnh mẽ bên ngoài đạo tràng mang theo uy áp đến gần.
Triệu Công Minh đặt chén rượu xuống: "Tạm thời các vị sư đệ cứ ngồi đây một lát, ta ra ngoài xem vị sư huynh đệ nào đến thăm."
Ô Vân Tiên cũng đứng dậy: "Cùng đi! Lai giả bất thiện!"
Những người khác cũng đứng lên, bọn hắn mới vừa uống rượu nên hào khí dâng trào, nhiệt huyết sôi trào.
Triệu Công Minh nhắc nhở: "Cùng đi cũng được nhưng chúng ta tuyệt đối không được ra tay trước kẻo đối phương có cớ bắt bí."
Khổng Tuyên gật đầu: "Phó đội trưởng nói rất đúng, đặc biệt là ngươi đấy Kim Bằng, dù có chuyện gì cũng đừng hành động xốc nổi. Bây giờ ngươi là nhân viên chấp pháp của Tiệt Giáo, thân phận không còn như trước."
Vũ Dực Tiên bất mãn nói: "Biết rồi biết rồi, cứ lải nhải mãi thôi."
Triệu Công Minh cất lời: "Đi thôi!" Mọi người đi ra ngoài.
Trường Nhĩ Định Quang Tiên và một tên đệ tử ngoại môn mập mạp đứng trên mặt biển bên ngoài Cửu Minh Đảo.
Tên đệ tử ngoại môn mập mạp lên tiếng: "Sư huynh, để ta đi gọi cửa."
Trường Nhĩ Định Quang Tiên chắp một tay sau lưng, nói: "Không cần, bọn hắn ra rồi."
Hắn vừa dứt lời, luồng gió bao phủ tiên đảo tản ra hai bên chừa ra một thông đạo, có mấy người đi ra từ trong thông đạo, tất cả đều mặc đồng phục màu đen cùng kiểu dáng, trên đồng phục thêu hoa văn bằng kim ti, áo choàng bay phấp phới, chỉ cần miêu tả bằng một chữ thôi: ngầu.
Ánh mắt Trường Nhĩ Định Quang Tiên lấp lóe, đây là đại đội chấp pháp ư? Ít người quá! Hắn chợt cười thầm trong lòng, đa phần đệ tử Tiệt Giáo đều thuộc môn hạ của Đại sư huynh, Bạch Cẩm tìm đâu ra nhân thủ? Thế này mới là bình thường.
Triệu Công Minh chắp tay thi lễ, cất tiếng chào hỏi: "Triệu Công Minh bái kiến sư huynh!"
Trường Nhĩ Định Quang Tiên chắp tay đáp lễ, cười ha hả nói: "Chúc mừng Công Minh sư đệ vinh quang nhậm chức Phó đội trưởng đại đội chấp pháp."
Triệu Công Minh đứng thẳng người, mỉm cười đáp: "Làm việc cho sư tôn đương nhiên là không thể thoái thác."
Trường Nhĩ Định Quang Tiên vừa cười vừa nói: "Ta cũng thường nghe nhắc tới Công Minh sư đệ ở chỗ Đại sư huynh, Đại sư huynh nói Công Minh sư đệ khoan dung nhân nghĩa, coi trọng nhất là tình nghĩa, có thể thâm giao."
Triệu Công Minh khiêm tốn đáp: "Đại sư huynh quá khen."
Vũ Dực Tiên hô to: "Sư huynh, rốt cuộc ngươi đến đây làm gì? Có việc gì thì nói đi, chúng ta còn phải về uống rượu tiếp."
Trán Khổng Tuyên hiện đầy vạch đen, lúc nãy ta nói chuyện với heo à? Một câu cũng không nhớ!
Trường Nhĩ Định Quang Tiên liếc nhìn Vũ Dực Tiên, dã tiên từ đâu tới? Ở đây tới lượt ngươi nói chuyện hả? Chẳng có quy củ gì cả! Hắn cười ha hả nói với Triệu Công Minh: "Trước đó có mấy vị sư đệ đùa giỡn, do hiểu lầm nên bị Công Minh sư đệ bắt đi. Giờ có người tìm Đại sư huynh cầu tình, mong Công Minh sư đệ nể mặt thả bọn hắn ra!"
Triệu Công Minh lắc đầu: "Sư huynh, chuyện này không phải hiểu lầm gì cả, bọn hắn vi phạm môn quy, đồng môn tương tàn, nhất định phải chịu trừng phạt."
"Ta nghĩ bọn họ đã biết lỗi rồi, mong Công Minh sư đệ nể tình."
Triệu Công Minh vẫn lắc đầu: "Đây là chức trách của ta, sư huynh vẫn nên về đi!"
Nụ cười trên gương mặt Trường Nhĩ Định Quang Tiên tắt ngấm, hắn nhíu mày nói: "Sư đệ thật sự không màng tình cảm sao?"
"Xin lỗi!"
"Nếu ta nhất định phải đưa hắn rời khỏi đây thì sao?"
"Vậy thì thể hiện bản lĩnh của ngươi đi!" Vũ Dực Tiên hét to, sau đó xông thẳng ra ngoài, hất áo choàng giữa không trung. Vèo vèo vèo! Hàng nghìn hàng vạn thần vũ bay ra như mưa.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất