Chương 22: Luyện Thái Cực Quyền
Thông Thiên nói: "Đa Bảo, vi sư rất vui khi ngươi có vấn đạo chi tâm này nhưng đạo của ngươi cũng không cần ngộ mà là cần thực hành."
Đa Bảo như có điều suy nghĩ mà lẩm bẩm nói: "Thực hành!"
"Đi đi! Tìm hiểu quá khứ và hiện tại thì ngươi sẽ rõ."
Đa Bảo đạo nhân phục hồi lại tinh thần, sau đó đứng tại chỗ và chắp tay thi lễ: "Đa tạ sư phụ chỉ điểm, đệ tử còn có lời muốn nói."
"Nói đi!"
"Vì sao ngài lại để Bạch Cẩm làm đệ tử ngoại môn đứng đầu? Rõ ràng ngài biết tư chất của hắn bình thường, sau này làm sao có thể phục chúng?"
Thông Thiên cười nói: "Tư chất không đủ thì vi sư có thể cho hắn tài nguyên, chỉ cần vi sư muốn thì cho dù là một con heo, vi sư cũng có thể bồi dưỡng thành Đại La Kim Tiên."
Khóe miệng Đa Bảo đạo nhân co quắp: sư phụ, Đại đệ tử của ngài còn chưa tới cảnh giới Đại La Kim Tiên.
Thông Thiên tiếp tục nói: "Đệ tử ngoại môn vàng thau lẫn lộn nên rất dễ hỗn loạn, cần một người khéo léo để quản lý, Bạch Cẩm hắn rất thích hợp."
Đa Bảo đạo nhân cung kính nói: "Sư phụ, đệ tử đã hiểu rồi."
"Vậy thì đi đi!"
"Vâng!" Đa Bảo đạo nhân xoay người đi ra ngoài.
Ở Ngọc Thanh Phong bên kia, Bạch Cẩm sửa sang lại y bào rồi đi vào Ngọc Thanh Cung, sau đó quỳ xuống một cái bồ đoàn, hai tay nâng Bàn Cổ Thiên lên và cung kính nói: "Đệ tử Bạch Cẩm bái kiến sư bá! Đa tạ sư bá ban tặng bảo vật."
Nguyên Thủy ngồi trên chủ vị liền mở mắt, tay vung lên, Bàn Cổ Thiên lập tức bay ra, treo trên bức tường bên cạnh, hắn cười nói: "Mặc dù vừa rồi ngươi hơi càn rỡ nhưng biểu hiện rất tốt."
Bạch Cẩm nghiêm nghị nói: "Đều nhờ sư phụ và sư bá dạy bảo tốt."
Nguyên Thủy cười 'ha ha': "Ta cũng không dạy ngươi đánh người nhưng không thể không nói rằng ngươi đánh hai chưởng kia rất đẹp."
Bạch Cẩm ngẩng đầu lên, có chút kinh ngạc nhìn Nguyên Thủy, nếu như lời này là do sư phụ nói ra thì hắn cũng không cảm thấy kỳ quái nhưng đây lại là do sư bá nói, không phải nhị sư bá để ý nhất là tôn ti lễ nghi sao?
Sau đó Nguyên Thủy ngừng cười, không vui nói: "Nhưng những đệ tử khác mà sư phụ ngươi thu lại có chút vô năng, cả đám đều bị phía Tây đè xuống, mất hết cả thể diện của Tam Thanh."
Bạch Cẩm vội vàng nói: "Sư bá ngài đừng nóng giận, thời gian bọn hắn bái sư ngắn ngủi, hơn nữa phía Tây có chuẩn bị mà đến nên thật sự không trách được bọn hắn."
"Thời gian ngắn ngủi? Đa Bảo còn bái sư trước ngươi. Có chuẩn bị mà đến? Không phải ngươi lấy đạo của bọn hắn để đánh bại bọn hắn sao?"
Bạch Cẩm ngẩng đầu cười: "Sư bá, ta cảm thấy... ở hồng hoang, chắc người ưu tú như ta cũng không nhiều."
Nguyên Thủy sững sốt một chút rồi cười 'ha ha': "Ta mới phát hiện, hóa ra da mặt ngươi lại dày như vậy."
Bạch Cẩm ngượng ngùng cười không nói.
Nguyên Thủy lại ngừng cười: "Ba ngày sau ngươi hãy tới nơi này của ta nghe đạo."
Bạch Cẩm vội vàng chắp tay thi lễ rồi cảm kích nói: "Đa tạ sư bá!"
Nguyên Thủy gật đầu mỉm cười: "Đi đi!"
Bạch Cẩm đứng dậy đi ra ngoài.
Sau khi rời khỏi Ngọc Thanh Điện, hắn lại lập tức ngựa không ngừng vó mà chạy về phía Thái Thanh Điện, làm một đệ tử ưu tú thật sự quá cực khổ.
Bạch Cẩm đứng trước Thái Thanh Cung, vừa gõ cửa đại điện rầm rầm rầm vừa gọi to: "Đại sư bá!"
Kẽo kẹt! Cửa điện mở ra, Bạch Cẩm ló đầu nhìn vào, sau đó nhếch miệng cười và bước vào trong.
Trong đại điện, Thái Thượng đang ngồi trước một chiếc bàn, trên bàn có hai tách trà đang bốc tiên vụ nghi ngút.
Bạch Cẩm khom người bái chào.
Thái Thượng giơ tay, mỉm cười nói: "Không cần đa lễ, đến đây ngồi đi!"
Bạch Cẩm lập tức dừng bái lễ, đành đi tới ngồi phía đối diện Thái Thượng.
Thái Thượng bảo: "Nếm thử trà ta pha đi!"
Bạch Cẩm bưng tách trà lên uống một ngụm, sau đó cất lời khen ngợi: "Trà ngon! Sư bá pha trà ngon thật đấy, còn ngon hơn ta pha."
Thái Thượng cũng bật cười: "Đúng là trà ngon, ta rất thích cây trà ngươi tặng."
Bạch Cẩm vội đáp: "Được đại sư bá thích là niềm vinh hạnh của nó."
Thái Thượng lại hỏi: "Cây trà này có tên không?"
Bạch Cẩm lắc đầu: "Không ạ!"
"Hôm nay ta thấy ngươi đánh bộ quyền kia rất có ý thái cực vô cực, vậy gọi trà này là trà Thái Cực nhé!"
"Trà Thái Cực, đại sư bá đặt tên rất hay, rất hợp!" Bạch Cẩm lập tức nịnh nọt.
"Ha ha..." Thái Thượng bật cười, bưng tách trà lên nhấm nháp thật kỹ rồi đặt xuống. Hắn lên tiếng: "Ngươi đánh lại bộ quyền lúc nãy một lần nữa đi!"
"Vâng!" Bạch Cẩm vội vàng đứng dậy, đi tới trung tâm đại điện rồi chậm rãi đánh Thái Cực Quyền.
Hai chân tách ra, hai tay chầm chậm giơ cao bắt đầu thực hiện động tác.
"Không đúng!" Thái Thượng búng ngón tay, một tiếng "bộp" vang lên. Bạch Cẩm lập tức cảm thấy vai đau đớn, bất giác bật ra tiếng kêu đau, động tác cũng chợt thay đổi. Hắn nghiêng đầu nhìn Thái Thượng bằng ánh mắt nghi hoặc.
Thái Thượng mỉm cười bảo: "Tiếp tục!"
"Vâng!" Bạch Cẩm ngờ vực đáp lời, tiếp tục đánh quyền.
"Không đúng! Thái Cực Quyền vừa nhu vừa cương, ngươi vẫn chưa lĩnh ngộ được."
Thái Thượng búng ngón tay không ngừng, trên người Bạch Cẩm liên tục phát ra tiếng va đập "bộp bộp bộp".
Quyền cước của Bạch Cẩm không ngừng biến hóa theo những đòn va đập ấy, lúc thì vừa nhanh vừa mạnh, lúc thì vừa chậm vừa mềm mại. Không gian xung quanh nổi lên từng gợn sóng theo sự chi phối của đôi bàn tay.
Sau khi đánh xong một lượt Thái Cực Đồ, Bạch Cẩm chống hai tay lên đầu gối, cúi người há hốc miệng thở hồng hộc, mồ hôi tuôn đầm đìa, toàn thân đau nhức.