Hồng Hoang Quan Hệ Hộ

Chương 313: Bạch Cẩm đến gặp Địa Tạng

Chương 313: Bạch Cẩm đến gặp Địa Tạng
Trước khi rời đi, Nữ Oa nương nương không đầu không đuôi nói một câu: “Địa Tàng ở Địa phủ rất cực khổ, ngươi làm lão sư hẳn là nên đi thăm hắn nhiều một chút.”
“Vâng!” Bạch Cẩm cung kính đáp một tiếng, sau đó cáo từ rời đi.
Thanh Loan đưa Bạch Cẩm đi ra ngoài.
Bạch Cẩm nghi hoặc hỏi: “Nương nương là có ý gì?”
Thanh Loan ung dung nói: “Tây Giáo tính kế Yêu, Nhân và Long tộc, cũng liên lụy đến nương nương, đặc biệt là dụ được Lục Áp đến Tây Giáo, ảnh hưởng đến số mệnh của Yêu tộc còn sót lại. Vì vậy nương nương rất tức giận nhưng trong tay lại không có chứng cứ, cũng không thể trực tiếp ra tay với Tây Giáo.”
Bạch Cẩm khẽ gật đầu, những điều này lúc nãy nương nương đều đã nói qua.
Thanh Loan dẫn Bạch Cẩm ra Oa Hoàng Thiên, vừa cười vừa nói: “Nương nương cảm thấy Địa Tạng rất có duyên với phương Đông, như vậy đã hiểu chưa?”
Bạch Cẩm giật mình nói: “Nói như vậy thì đệ tử đã hiểu rồi!” Sau đó thân ảnh hắn lập tức biến mất trong hỗn độn.
Trên bầu trời Tam Quang Tiên Đảo, đột nhiên nổi lên một trận gợn sóng, thân ảnh Bạch Cẩm từ bên trong gợn sóng hiện ra, nhẹ nhàng đáp xuống đi về phía Điểu Sào.
Sau khi vào Điểu Sào liền ngửi được mùi gì đó rồi lộ ra nụ cười, lúc này chuyển hướng đi về phía nhà ăn.
Trong nhà ăn đang để mấy đĩa đồ ăn ngon, đều tản ra hơi nóng.
Bạch Cẩm nỏw nụ cười, Tinh Vệ thật sự là quá hiếu thuận, còn đặc biệt nấu đồ ăn chờ ta trở về.
Bạch Cẩm đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống, cầm lấy đũa nếm thử, hương vị cũng không tệ.
Một thân ảnh khéo léo bưng một cái mâm lớn đi tới, dừng chân lại, kinh ngạc nói: “Sư phụ, sao người lại trở về rồi?”
Bạch Cẩm cười ha hả nói: “Ngạc nhiên không?”
Tinh Vệ bưng chén đĩa đi vào. Bịch! Để cái mâm xuống bàn, nhảy lên ghế nói: “Người đã đi đâu?”
“Nữ Oa nương nương tìm vi sư thương lượng một chút về đại sự của tam giới, có nói ngươi cũng không hiểu.”
“Ha ha.”
Một lát sau Bạch Cẩm đẩy bát đũa, tỏ ý hài lòng: "Ta ăn no rồi. Tinh Vệ à, ngươi nấu cơm ngày càng ngon đó, quả nhiên là ngươi rất có thiên phú nấu cơm, sau này giao cho ngươi giải quyết chuyện cơm nước của chúng ta." Thế rồi hắn thong thả đứng dậy.
Tinh Vệ ngẩng đầu, bình tĩnh cất lời: "Ta nấu cơm!"
"Ta biết!"
Tinh Vệ trợn to mắt trừng Bạch Cẩm, kiên định nói: "Ta nấu cơm!"
Bạch Cẩm đi tới xoa đầu Tinh Vệ, cười ha hả đáp: "Hương vị không tệ!"
Tinh Vệ đập một phát hất tay Bạch Cẩm ra, gằn từng câu từng chữ: "Người rửa bát!"
Bạch Cẩm kinh hoảng kêu lên: "Ôi chao! Không ổn, Địa Phủ xảy ra chuyện rồi!" Sau đó hắn vội vã xoay người chạy ra ngoài.
Tinh Vệ sửng sốt, thở hổn hển nhìn Bạch Cẩm chạy ra ngoài, hàm răng trắng nghiến ken két. Sư phụ đáng ghét!
Bạch Cẩm chạy ra khỏi đạo cung liền lấy quyền trượng ra, thân ảnh chợt lóe sáng rồi biến mất, một khắc sau đã xuất hiện ở Phủ Âm Sơn.
Âm Sơn trải dài trăm vạn dặm, âm phong gầm thét không ngừng, quỷ vật gào khóc từng hồi.
Trên đỉnh núi cao ở trung tâm Âm Sơn có một ngôi miếu nguy nga sừng sững, Phạn âm ngâm xướng từ trong miếu vọng ra, vô vàn Phật quang lan tỏa soi rọi khắp Âm Sơn.
Bạch Cẩm đạp vào hư không bước từng bước tới Âm Sơn. Trong tay hắn chợt lóe sáng rồi xuất hiện một giỏ trái cây.
Trong miếu, Địa Tạng Vương đầu đội Tỳ Lô Quan, tay cầm thiền trượng bước ra. Hắn khom lưng thi lễ: "Cung nghênh Địa Phủ Đốc Sát Sứ đến Âm Sơn!"
Hai hàng hòa thượng đi ra ngoài, chắp hai tay trước ngực rồi cung kính hô: "Cung nghênh Địa Phủ Đốc Sát Sứ đến Âm Sơn!"
Bạch Cẩm đáp xuống đỉnh núi, cất tiếng cười sang sảng: "Địa Tạng, với quan hệ của chúng ta ngươi không cần khách sáo như vậy, kiểu cách thế này thì xa lạ quá."
Hắn đưa giỏ trái cây trong tay cho đối phương: "Đây là tiên quả linh căn mà ta trồng, vừa mới kết quả nên ta hái một ít tặng ngươi."
Vừa mới kết quả đã tặng ta? Địa Tạng lập tức cảm thấy ấm lòng, vươn tay nhận giỏ trái cây, cảm động nói: "Cảm ơn Đốc Tra Sứ."
Địa Tạng cầm chặt giỏ trái cây. Kể từ khi hắn đến Địa Phủ thì Bạch Cẩm là người đầu tiên đến thăm hắn, các đạo hữu Tây Giáo ngày trước thì đã mất liên lạc cả rồi, dường như chính mình đã bị Tây Giáo vứt bỏ, Bạch Cẩm đến khiến hắn cảm động vô cùng.
Bạch Cẩm bước đến vỗ vai Địa Tạng: "Đừng gọi ta là Đốc Tra gì đó, cứ gọi là lão sư đi! Ngươi không mời ta vào trong ngồi một lát à?"
Địa Tạng vội nghiêng người tránh sang bên cạnh, vừa chìa tay mời vừa ngập ngừng lên tiếng: "Lão sư, mời vào!"
Hai người đi vào trong miếu.
Bạch Cẩm vừa đi vừa quan sát, mỉm cười nói: "Sau khi ngươi tọa lạc ở Âm Sơn, oan hồn lệ quỷ trong Địa Phủ ít đi rất nhiều, tất cả đều là công đức của ngươi!"
"Đây là việc đệ tử nên làm."
"Ngươi ở trong Địa Phủ đã quen chưa?"
"Đây là nơi thanh tu."
"Ngươi có thể nghĩ như vậy thì tốt. Mặc dù Tây Giáo ném ngươi vào Âm Sơn ở Địa Phủ nhưng chưa chắc đã là chuyện xấu. Địa Phủ dễ tu công đức, ngươi cứ làm việc chăm chỉ, ta tin rằng không lâu sau sư thúc sẽ gọi ngươi về, đến lúc đó công đức của ngươi đủ để ngươi đảm nhiệm tôn vị Tây Giáo Thủ Đồ."
Cõi lòng Địa Tạng thoáng chấn động, hắn có thể làm Tây Giáo Thủ Đồ không? Xét về tư chất, thực lực hay là tu hành, hình như hắn cũng không kém cỏi.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất