Hồng Hoang Quan Hệ Hộ

Chương 337: Phương pháp hóa giải huyết sát của Nhân tộc

Chương 337: Phương pháp hóa giải huyết sát của Nhân tộc
Hiên Viên tiến vào bên trong Thiên Điện. Ầm! Cửa Thiên Điện đóng sầm lại.
Sắc mặt Xi Vưu thoáng thay đổi, hắn lặng lẽ tới gần Thiên Điện.
Khi hắn đi qua một nam tử trung niên để râu, Thương Hiệt nhỏ giọng thì thầm: "Binh Chủ, ngài làm vậy không ổn lắm thì phải?"
Xi Vưu vung tay tát Thương Hiệt một phát, giọng điệu bất thiện: "Ngươi nói gì cơ?"
Thương Hiệt rụt đầu, bày ra vẻ mặt ấm ức.
Xi Vưu đe dọa: "Không ai được nói ra biết chưa?"
Những người còn lại đều gật đầu lia lịa, không một ai không sợ vị Binh Chủ ngang ngược này.
Xi Vưu im hơi lặng tiếng đi tới trước cửa Thiên Điện, vểnh tai lắng nghe.
"Hiên Viên, ta có một cách có thể hóa giải huyết sát của Nhân tộc."
"Xin lão sư chỉ giáo."
"Khụ khụ, ngươi cứ nói với mọi người là cách này do ngươi tự lĩnh ngộ ra, không được nói là vi sư dạy."
Xi Vưu ở ngoài cửa vểnh tai nghe lén, lòng tò mò trào dâng mãnh liệt. Cách gì mà thần bí thế, lại còn phải che giấu ngọn nguồn.
"Đệ tử hiểu rồi."
Trong đại điện, Quảng Thành Tử nói: "Huyết sát oán niệm diễn sinh do chết chóc, chỉ có sinh cơ mới có thể cảm hóa người đã khuất. Khắp thiên địa tràn đầy huyền ảo, ngày là dương đêm là âm, âm dương giao hòa là khởi đầu, sinh cơ vô hạn. Nam là dương nữ là âm, âm dương giao hợp cũng mang lại hi vọng về sinh cơ vô hạn. Ta truyền lại cho ngươi một cuốn kinh văn, ngươi có thể tu hành theo kinh văn, sau đó tìm thật nhiều nữ tử Nhân tộc mà âm dương giao hợp, dùng sự sống xoa dịu cái chết."
Hiên Viên nói ngay: "Sư phụ, ta có một thê tử và ba phi."
"Còn thiếu nhiều lắm, ít nhất phải hơn ba nghìn người."
Hiên Viên kinh hoảng thốt lên: "Gì cơ?"
Hắn kiên quyết từ chối: "Không được! Ta tuyệt đối sẽ không làm vậy."
Quảng Thành Tử tức giận nói: "Hiên Viên, hiện tại đây là biện pháp duy nhất, ngươi phải lấy đại cục làm trọng, lúc này tương lai của Nhân tộc phụ thuộc vào ngươi đó."
...
Ngoài cửa, Xi Vưu lặng lẽ rời đi, đôi mắt sáng lập lòe. Lão nhân này lắm trò thật đấy!
Đông đảo bậc đại hiền của Nhân tộc im lặng nhìn lom lom, Xi Vưu đi ra khỏi cung điện.
Một lát sau Quảng Thành Tử và Hiên Viên đi ra ngoài Thiên Điện, sắc mặt cả hai rất khó coi, hai người tan rã trong bầu không khí căng thẳng.
Chiều tối ngày hôm sau, Xi Vưu kéo Hiên Viên tới một cung điện vắng vẻ.
Hiên Viên nhíu mày, hỏi với dáng vẻ khó hiểu: "Xi Vưu, lúc này ngươi tìm ta làm gì thế?"
Xi Vưu dừng bước, lấy một lá cờ nhỏ màu đen ra, trên lá cờ vẽ hoa văn kỳ lạ. Hắn nghiêm túc cất lời: "Hiên Viên, bộ lạc Cửu Lê ta vốn là Vu Nhân nhất tộc."
Hiên Viên bật cười: "Ngươi nói với ta mấy chuyện này làm chi? Giờ đã là Nhân tộc cả rồi."
"Rất lâu về trước, Nhân tộc mới ra đời, cuộc sống rất gian nan, chỉ có thể nương nhờ bộ lạc Vu tộc để cầu sinh. Có một số Nhân tộc và Vu tộc thành hôn, hài tử bọn hắn sinh ra chính là Vu Nhân tộc chúng ta. Vu Nhân tộc thừa kế một phần truyền thừa của Vu tộc từ chỗ Vu tộc, sau quá trình nghiên cứu chúng ta đã phát triển thành Vu Chú, Vu Thuật và Vu Cổ của riêng chúng ta.”
Hiên Viên gật đầu: "Tất nhiên là ta biết những chuyện này. Hiện giờ Vu Thuật cũng có cống hiến phi phàm trong Nhân tộc chúng ta. Ngươi nói với ta mấy chuyện này làm gì?"
Xi Vưu nhếch miệng cười, bóng của hắn kéo dài dưới ánh trăng chiếu rọi, hai chiếc sừng dài trông có hơi đáng sợ. Hắn cất giọng âm u: "Lá cờ này là Vu Chú ta dày công chuẩn bị cho ngươi."
Ầm! Lá cờ nhỏ màu đen nổ tung hóa thành một con rắn đen quấn lên người Hiên Viên.
Trong lòng Hiên Viên bỗng trào dâng nỗi bất an, hắn thốt lên đầy kinh hãi: "Xi Vưu, ngươi định làm gì thế?" Hắn hoảng loạn vô cùng, lẽ nào Xi Vưu vẫn muốn tranh đoạt vị trí Nhân Hoàng?
Xi Vưu đánh một quyền vào ngực Hiên Viên. Ầm! Hiên Viên lập tức bay ra ngoài, linh lực hội tụ trong cơ thể bị đánh tan chỉ trong nháy mắt, thoắt cái hắc xà đã chui vào trong cơ thể hắn.
Hiên Viên hoảng sợ, tức giận hét lên: "Xi Vưu!"
Xi Vưu sải bước đi tới chộp lấy vai Hiên Viên rồi xách hắn tới trước một tòa cung điện. Hắn đẩy cửa cung điện ra, thẳng tay ném đối phương vào trong, đập 'bộp' lên giường.
"Bệ hạ!"
"Bệ hạ, để ta hầu hạ ngài nhé!"
"Bệ hạ, ngài thật cường tráng làm sao!"
...
Bên trong vang lên âm thanh oanh oanh yến yến cùng tiếng rên rỉ.
Bên ngoài cung điện, Xi Vưu khoanh tay đứng thẳng lưng, lẩm bẩm một mình: "Hiên Viên, đây là lần đầu tiên ta chế tạo Dục Chú đó, ngươi hãy hưởng thụ thoải mái đi! Ha ha ha!"
Mười ngày sau, grao... một con Thần Long bay từ đám mây xuống. Không biết Thần Long dài bao nhiêu dặm, đầu rồng lấp ló trên bầu trời Trần Đô, thân rồng ẩn trong mây như một trụ trời Thần Long vắt ngang thiên địa.
Mọi người trong Trần Đô cuống quít đi ra ngoài, nhao nhao quỳ trên mặt đất kích động nhìn Khí Vận Thần Long, vừa quỳ lạy vừa tán dương không ngớt.
Đùng!
Cung điện sụp đổ, Hiên Viên với sắc mặt bơ phờ dẫn theo ba nghìn nữ tử bay lên trời. Mỗi nử tử đều mặc lụa mỏng, người nào người nấy đều hết sức kích động.
Bốn vị thê thiếp của Hiên Viên là Luy Tổ, Nữ Tiết, Đồng Ngư Thị, Mô Mẫu cũng bay lên Khí Vận Thần Long, ai nấy đều tái mét mặt mày.
Hiên Viên hé miệng nhưng không biết phải giải thích thế nào. Ta nói mình vô tội, các ngươi có tin không?

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất