Hồng Hoang Quan Hệ Hộ

Chương 366: Đại Đạo Chi Chủng

Chương 366: Đại Đạo Chi Chủng
Nữ Oa nương nương lườm Bạch Cẩm, sau đó duỗi ngón tay, bạch sắc quang cầu lập tức hiện lên, bên trong giống như một thế giới vi mô, có thần thụ chống trời, có cỏ dại bé nhỏ, có Chân Long, Huyền Xà, Phượng Hoàng, Điểu Tước và vô vàn các loại chim muông thú vật khác.
Loại cảm giác này rất quen thuộc, Bạch Cẩm nuốt một ngụm nước miếng, thử thăm dò: “Nương nương, đây là?”
“Tạo Hóa Pháp Tắc Chi Chủng!”
Nữ Oa nương nương đưa tay chỉ về phía Bạch Cẩm, trong nháy mắt, bạch sắc quang cầu đã bắn vào trong cơ thể hắn.
“Ưm!” Bạch Cẩm kêu lên, sau đó bay đến giữa không trung, trên thân thể hiện lên các đường vân rậm rạp chằng chịt, khắp người đều tản ra Tạo Hóa Đạo Vận.
Một lát sau, đạo vận tiêu tan, đạo văn ẩn nấp, Bạch Cẩm nhẹ nhàng rơi xuống, hắn vội vàng chắp tay thi lễ rồi cảm kích nói: “Đa tạ nương nương!”
Nữ Oa nương nương hài lòng gật đầu: “Dung hợp rất tốt, giữa sinh mệnh và tử vong thì sinh mệnh càng đáng quý hơn. Về sau chịu khó thiền ngộ Tạo Hóa Pháp Tắc một chút, ngươi sẽ có thể bước vào Tạo Hóa Đại Đạo.”
“Vâng, chắc chắn đệ tử sẽ cố gắng.” Bạch Cẩm tỏ vẻ quyết tâm.
“Còn Luân Hồi Chi Đạo, nó cũng chả phải thứ trân quý gì, cũng không dung hợp quá tốt với ngươi, không cần lĩnh hội.”
“Vâng! Đệ tử hiểu rồi.” Bạch Cẩm cung kính đáp nhưng lại nghẹn thầm trong lòng, hai vị nương nương cũng thật là, đều đã bao nhiêu tuổi rồi mà vẫn giống tiểu nữ hài như vậy.
Nữ Oa nương nương ngáp một cái: “Đi đi!”
“Vâng! Đệ tử cáo từ.” Bạch Cẩm đứng dậy, quay người đi ra ngoài.
...
Thân ảnh Bạch Cẩm hiện lên trên vùng trời Thủ Dương Sơn rồi bay về phía Bát Cảnh Cung, sau khi tiến vào Bát Cảnh Cung, hắn lập tức quỳ xuống bồ đoàn, cung kính bái lạy: “Đệ tử Bạch Cẩm bái kiến Đại sư bá.”
Ở trên chủ vị, Thái Thượng ôn tồn nói: “Đứng lên đi!”
“Vâng!” Bạch Cẩm đứng dậy và ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, hai tay nâng lên, lòng bàn tay hiện ra một cây quải trượng, hắn cung kính nói: “Đại sư bá, đệ tử đến đây để phục mệnh.”
Thái Thượng phất tay, quải trượng tự động bay ra, sau đó dựng thẳng ở góc tường.
Thái Thượng vừa cười vừa nói: “Lần này ngươi làm rất tốt.”
Bạch Cẩm có chút chột dạ: “Sư bá, hai vị sư thúc ở Tây Phương sẽ không âm thầm xuống tay với ta chứ?”
“Ngươi nói xem?”
Bạch Cẩm lập tức tỏ vẻ đau khổ: “Sư bá, trước đó người không nên sắp xếp việc có thể đắc tội người khác này cho ta, ta cảm thấy Huyền Đô cũng rất phù hợp.”
Thái Thượng mỉm cười: “Huyền Đô đi sẽ gặp nguy hiểm.”
Khí tức của Bạch Cẩm lập tức chậm lại, thì ra là như vậy, bởi vì ta không phải người thân thiết đúng không? Bạch Cẩm ngẩng đầu nói không nên lời: “Sư bá, ta cũng gặp nguy hiểm! Ta cảm giác bản thân suýt chút nữa là không trở về được rồi.”
“Ha ha yên tâm đi! Ngươi thì khác, bọn hắn nguyện ý ra tay giúp ngươi nhưng chưa hẳn sẽ nguyện ý ra tay giúp Huyền Đô.”
Thái Thượng phất tay, một tấm Thái Cực Đồ lập tức xoay tròn trong đại điện, sau đó đột nhiên co lại và tiến vào trong cơ thể Bạch Cẩm, đường vân đại đạo dày đặc vây lấy Bạch Cẩm khiến không gian xung quanh cũng trở nên vặn vẹo.
Sau một lát, không gian vặn vẹo đã khôi phục lại trạng thái bình thường, toàn bộ đạo vận và đường vân đều biến mất, Bạch Cẩm quỳ gối trên bồ đoàn, cung kính cúi đầu, sau đó tỏ vẻ kích động: “Đệ tử bái tạ sư bá.”
Thái Thượng ôn tồn nói: “Đây là những gì ngươi xứng đáng có được. Bạch Cẩm, từ nhỏ ngươi đã nghe ta giảng đạo, ngươi cũng am hiểu sâu sắc về Thái Cực chi đạo, hôm nay ta liền ban cho ngươi Thái Cực Đại Đạo Chi Chủng, hy vọng ngươi có thể nhanh chóng bước vào Thái Cực chi đạo.”
Bạch Cẩm kích động kêu lên: “Vâng, chắc chắn đệ tử sẽ cố gắng.”
“Về phần Luân Hồi chi đạo và Tạo Hóa chi đạo bên trong cơ thể ngươi, ngươi không cần quá để ý, mấy thứ này nhập môn khó khăn, uy lực lại không lớn, vẫn là Thái Cực chi đạo phù hợp với ngươi nhất.”
Bạch Cẩm liên tục gật đầu đồng ý: “Sư bá nói rất đúng, đệ tử sẽ khắc ghi trong lòng.”
Thái Thượng hài lòng gật đầu: “Rất tốt! Hy vọng ngươi có thể nhanh chóng bước vào Chuẩn Thánh chi đạo. Đi đi! Trở về tu luyện cho tốt.”
Bạch Cẩm đứng dậy chắp tay bái lạy, sau đó cung kính nói: “Vâng, đệ tử cáo từ.”
Bạch Cẩm ra khỏi Bát Cảnh Cung, đứng trên đỉnh Thủ Dương Sơn, sau đó sờ cằm trầm tư, tới chỗ của Bình Tâm nương nương rồi, chỗ của Nữ Oa nương nương rồi, chỗ của Thái Thượng sư bá cũng tới rồi, nếu như không đến chỗ của Nguyên Thủy sư bá thì Nguyên Thủy sư bá có tức giận không nhỉ? Hẳn là người sẽ tức giận! Sư phụ thường nói, Nguyên Thủy sư bá là một người nhỏ nhen.
Bạch Cẩm chần chờ một chút, sau đó phóng lên trời bay về phía Côn Luân Sơn.
Côn Luân Sơn nguy nga kéo dài trăm vạn dặm, một tòa chủ phong cao vút trong mây, nơi đây mây mù dày đặc, là một thánh cảnh của nhân gian.
Líu lo! Tiếng hót trong trẻo vang vọng khắp trời xanh, một con bạch hạc xinh đẹp và khôn ngoan bay qua bay lại trong tầng mây, sau đó bay về phía chủ phong của Côn Luân Sơn, cuối cùng rơi trên mặt đất, quang mang lóe lên, bạch hạc hóa thành Bạch Cẩm.
Một tiểu đạo đồng thanh tú đi tới, vừa cười vừa nói: “Sư huynh, lão gia lệnh cho ta đợi ở đây đã lâu.”
Bạch Cẩm cười ha hả: “Trở lại Côn Luân Sơn giống như trở lại nhà mình, không cần phải đến nghênh đón.”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất