Hồng Hoang Quan Hệ Hộ

Chương 372: Dương Giao, Dương Tiễn và Dương Thiền

Chương 372: Dương Giao, Dương Tiễn và Dương Thiền
Giọng nói của Dao Trì đong đầy lo lắng: "Có nghĩa là bây giờ không phải Dao Trì chết thì hài tử của nàng sẽ chết."
"Không có cách nào khác ư? Ví dụ như trấn áp hoặc là nghiêm trị chẳng hạn."
Dao Trì lắc đầu: "Không có."
"Có thể sửa đổi không?"
"Thiên điều là luật của Thiên Đạo, sao chúng ta có thể tự ý sửa đổi?"
Hai người cùng nhìn Hạo Thiên Kính.
Hạo Thiên Thượng Đế hóa thành một đạo thần quang bay vào trong sơn thôn. Hắn vung tay, một tấm chắn vô hình ngăn cách thiên địa bao la, tạm thời phong tỏa cảm ứng của Thiên điều.
Hạo Thiên biến thành một thư sinh đi vào trong sơn thôn. Sau khi tới gần sơn thôn có thể trông thấy rất nhiều thôn dân đi qua đi lại, ai nấy đều tò mò nhìn vị thư sinh do Hạo Thiên biến thành, sau đó tiếp tục làm việc của mình.
Thư sinh do Hạo Thiên biến thành đi tới bên ngoài nhà tranh nơi Dao Cơ ở, nhìn xuyên qua cửa sổ có thể thấy cả gia đình Dao Cơ đang ăn cơm trưa trong bầy không khí vui vẻ hòa thuận, tiếng hài tử vui đùa ầm ĩ liên tục vang lên.
Hạo Thiên cứ nhìn chằm chằm như thế cho đến khi mặt trời xuống Tây Sơn mới đi ra ngoài, không hề bị Dao Cơ phát hiện.
Ngày hôm sau Dao Cơ ở nhà dệt vải, ba hài tử chơi đùa trong thôn. Chúng bò lên một gò đất sau đó trượt xuống, cứ bò lên trượt xuống hết lần này đến lần khác, tuy toàn thân dính đầy bụi đất nhưng vẫn vui vẻ nói cười.
Một vị thư sinh trung niên đi tới lẳng lặng nhìn ba hài tử chơi đùa, không giấu được vẻ tươi cười.
Hài tử lớn hơn chú ý tới vị thư sinh trung niên bên cạnh, bèn tò mò hỏi: "Đại thúc, ngươi là ai? Ta chưa từng gặp ngươi trong thôn bao giờ."
Hai hài tử còn lại cũng tò mò nhìn thư sinh trung niên.
Thư sinh trung niên dịu dàng mỉm cười bảo: "Ta là Trương Bách Nhẫn từ nơi khác tới."
Ánh mắt của hài tử lớn hơn chợt sáng ngời, hắn vui vẻ reo lên: "Từ nơi khác tới ư?" Hắn vội vàng chạy tới: "Đại thúc, ngươi có thể kể cho chúng ta nghe chuyện bên ngoài không?"
Một nam một nữ phía sau cũng chạy tới. Nữ hài còn đang chập chững tập đi, cùng lắm cũng chỉ hai tuổi. Dưới chân mất thăng bằng, nàng ngã về phía Trương Bách Nhẫn. Hắn cuống quít ôm nàng vào lòng, đồng thời cất tiếng cười ha ha.
Nữ hài cũng cười theo khanh khách.
Một lớn ba nhỏ ngồi trên gò đất.
Trương Bách Nhẫn mỉm cười hỏi: "Ta vẫn chưa biết các ngươi tên là gì, có thể cho ta biết không?"
Nam hài lớn hơn ngẩng đầu lên giới thiệu: "Ta tên là Dương Giao!"
Nam hài nhỏ hơn nói: "Ta là Dương Tiễn, muội muội ta tên là Dương Thiền."
Trương Bách Nhẫn cười ha ha: "Dương Giao, Dương Tiễn, Dương Thiền, tên rất hay, đều là tên hay."
Dương Giao hỏi với vẻ mặt tràn đầy tò mò: "Đại thúc, ngươi có thể kể cho chúng ta nghe chuyện bên ngoài không? Từ trước tới giờ chúng ta chưa bao giờ đi ra ngoài."
Dương Tiễn cũng nhìn Trương Bách Nhẫn bằng ánh mắt đong đầy mong đợi.
Dương Thiền ngồi dưới đất xoay tới xoay lui, cảm thấy rất khó chịu.
Trương Bách Nhẫn vươn tay ôm Dương Thiền vào lòng, đồng thời cười ha hả nói: "Được, ta sẽ kể cho các ngươi."
Dương Thiền ngồi trong lòng Trương Bách Nhẫn, không nhịn được cười vài tiếng. Cảm giác này thật ấm áp làm sao!
Hạo Thiên hóa thành phàm nhân trải qua một nghìn bảy trăm năm mươi kiếp nạn, mỗi kiếp nạn một trăm hai mươi chín nghìn sáu trăm năm, phải nói là hắn đã trải qua rất nhiều chuyện, tùy tiện chọn ra một vài chuyện mà kể cũng đủ khiến ba hài tử trầm trồ kinh ngạc, hưng phấn không thôi.
Mãi cho tới giữa trưa ba tiểu hài mới về nhà mà hẵng còn lưu luyến.
Khi ba tiểu hài Dương Giao, Dương Tiễn và Dương Thiền về nhà, Dao Cơ đã chuẩn bị xong bữa trưa, Dương Thiên Hữu cũng đã trở về.
Dao Cơ vừa cười vừa nói: "Các ngươi về rồi à, rửa tay chuẩn bị ăn cơm nhé!"
Ba tiểu hài vui vẻ reo lên rồi chạy tới chậu rửa tay.
Trên bàn cơm, Dương Tiễn hào hứng khoe: "Mẫu thân, hôm nay chúng ta gặp một đại thúc rất thú vị."
Dương Giao cũng nói với vẻ sùng bái: "Hắn từ nơi khác tới, biết rất nhiều chuyện!"
Dương Thiền giơ con ngựa gỗ nhỏ trong tay lên, vui vẻ cất lời: "Mẫu thân, ngựa lớn! Cưỡi ngựa lớn!"
Dương Giao ước ao: "Đây là đồ đại thúc tự tay khắc đó, ta và đệ đệ không có, hắn chỉ cho muội muội thôi."
Dương Thiên Hữu tò mò hỏi: "Đại thúc lạ mặt à, trong thôn mình có người lạ tới sao? Hắn tên là gì?"
"Hắn tên là Trương Bách Nhẫn!"
"Cạch!" Một âm thanh lanh lảnh vang lên.
Mấy người quay đầu nhìn thì thấy Dao Cơ mặc áo vải gai màu xám đang đứng trước bếp lò, ánh mắt dại ra, chén sành vỡ tung tóe trên mặt đất, cơm rơi đầy sàn.
Dương Thiên Hữu vội vàng chạy tới, lo lắng hỏi: "Dao Cơ, ngươi sao vậy? Có bị thương không?"
Dao Cơ hoàn hồn, nắm lấy tay Dương Thiên Hữu, giọng nói không giấu được sự thấp thỏm bất an: "Là Đại huynh, Đại huynh tới tìm ta."
Dương Thiên Hữu vừa vỗ lên tay Dao Cơ vừa an ủi: "Ngươi đừng lo, không sao đâu, ta sẽ cố gắng làm cho Đại cữu ca công nhận ta."
Dao Cơ lắc đầu, ánh mắt chất chứa cảm xúc kích động và bồn chồn. Đám Giao Nhi vẫn bình an vô sự, phải chăng Đại huynh đã tha thứ cho nàng?
Một thời gian sau, cách mấy ngày Trương Bách Nhẫn lại tới kể chuyện cho đám Dương Giao và chơi đùa cùng bọn hắn nhưng chưa từng tới gặp Dao Cơ, vì vậy nỗi thấp thỏm bất an trong lòng Dao Cơ dần dịu lại. Nếu cứ thế này mãi thì tốt biết bao, Đại huynh không gặp nàng nhất định là giận nàng lắm nhỉ!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất