Hồng Hoang Quan Hệ Hộ

Chương 393: Cái bẫy của Chuẩn Đề

Chương 393: Cái bẫy của Chuẩn Đề
Ở trên Thiên Đình, Hạo Thiên Thượng Đế thu toàn bộ những chuyện xảy ra dưới Đào Sơn đặt vào trong mắt, ánh mắt lóe lên vẻ vui mừng. Hai hài tử này học được bản lĩnh rồi! Ngay cả Thiên Bồng cũng không phải là đối thủ của bọn hắn. Điều này cũng chứng minh phương pháp giáo dục của hắn rất hữu hiệu.
Hạo Thiên đứng dậy đi ra ngoài, lúc đến Lăng Tiêu Bảo Điện, bước chân bỗng khựng lại, không gian phía trước nổi lên từng đợt gợn sóng, phảng phất như có thể sụp đổ bất cứ lúc nào, toàn bộ Lăng Tiêu Bảo Điện đều bị phong tỏa.
Hạo Thiên Thượng Đế lập tức nghiêm nghị nói: “Là vị sư huynh nào đến?”
Ong! Trong Lăng Tiêu Bảo Điện lóe lên tử quang giống như một vầng tử sắc đại nhật, bên trong tử sắc đại nhật hiện lên một trương vân sàng, Nguyên Thủy Thiên Tôn đang ngồi xếp bằng trên đó.
Hạo Thiên đứng bên dưới siết chặt nắm đấm, sau đó ngẩng đầu nặng nề nói: “Sư huynh, thực sự muốn làm đến một bước này sao?”
Nguyên Thủy Thiên Tôn nhìn Hạo Thiên, thanh âm cực lớn vang lên: “Sư đệ, ngươi khiến ta quá thất vọng!”
Hạo Thiên Thượng Đế ngẩng đầu nhìn Nguyên Thủy, từng câu từng chữ nói: “Đó là muội muội ta.”
“Nàng chống lại Thiên điều!”
Hạo Thiên lớn tiếng kêu lên: “Ta đã trấn áp nàng dưới Đào Sơnvô lượng lượng kiếp rồi, chẳng lẽ vẫn chưa đủ sao?”
“Tầm quan trọng của Thiên điều chắc ta không cần phải nói nhiều, không thể khinh nhờn uy nghiêm của Thiên điều.”
Trong tay Hạo Thiên hiện lên Hạo Thiên Thần Kiếm, thanh âm trầm thấp nói: “Sư huynh nhất định muốn ngăn cản ta sao?”
Nguyên Thủy Thiên Tôn thở dài một hơi, không nói một lời.
Đột nhiên ánh mắt Hạo Thiên trở nên lăng lệ, hắn quát lên: “Vậy hôm ta liền lĩnh giáo thủ đoạn của Thánh Nhân!” Hắn phóng lên trời trong nháy mắt rồi đi thẳng vào tử quang, phảng phất như tiến vào một thời không khác, tất cả thời gian và không gian đều trở nên vặn vẹo. Một thanh Thần Kiếm chia cắt thời không chém xuống đầu Nguyên Thủy Thiên Tôn, uy lực vô song như muốn khai thiên tịch địa.
Nguyên Thủy chậm rãi giơ tay lên, Thần Kiếm to lớn liền chém lên tay Nguyên Thủy Thiên Tôn. Nó giống như địa ngưu xuống biển vậy, tất cả uy năng cuồng bạo đều biến mất, tựa như một thanh kiếm gỗ bị Nguyên Thủy Thiên Tôn nắm trong tay.

Một bên khác, bên trong Dao Trì Thánh Địa, Dao Trì Vương Mẫu thấy Ngọc Đế vẫn chậm chạp không có chút động tĩnh nào thì nàng cũng đứng ngồi không yên bèn đứng dậy đi ra ngoài.
Mới vừa đi tới quảng trường Dao Trì, nàng liền đứng sững lại ngưng trọng nhìn về phía trước. Một bạch y thiếu niên tuấn mỹ đang đứng trong Linh Trì dương dương tự đắc thưởng thức Linh Ngư trong Linh Trì.
Thiếu niên tuấn mỹ xoay người chắp tay trước ngực thi lễ, mỉm cười nói: “Bái kiến sư muội!”
Dao Trì Vương Mẫu khó nén được cảm giác bối rối, mọi chuyện đã ngoài tâm kiểm soát, nàng bèn cúi người thi lễ rồi trầm giọng nói: “Sư huynh, ngươi cũng muốn khiến chúng ta khó xử sao?”
Chuẩn Đề ôn hòa nói: “Sư huynh cũng không muốn làm ác nhân chỉ là không nhìn được bi kịch thế gian. Mẫu tử chia lìa bi thảm biết bao, hay là sư muội đại phát từ bi để bọn hắn đoàn tụ đi?”
“Sư huynh, chẳng lẽ ngươi không biết sao? Dao Cơ vừa ra lập tức sẽ chết dưới Thiên điều!”
Chuẩn Đề mỉm cười nói: “Sống có gì vui, chết lại có gì khổ, so với việc bị trấn áp vô lượng lượng kiếp thì việc có thể gặp mặt hài tử, ôm bọn hắn một cái mới là thứ Dao Cơ mong muốn nhất vào lúc này. Thời gian trấn áp thống khổ vô tận không bằng một buổi mẫu tử thâm tình. Dao Trì sư muội, chúng ta hẳn là có thể thành toàn cho nàng.”
Dao Trì lắc đầu cắn răng nói: “Sư huynh, nếu như ta nhất định muốn xuống thì sao?”
Chuẩn Đề bất đắc dĩ thở dài một tiếng, nói: “Nếu sư muội muốn đi ra ngoài thì ta ắt sẽ không ngăn cản, nhưng sao ngươi cứ phải như vậy chứ?”
Dao Trì hoài nghi nhìn Chuẩn Đề. Hắn sẽ không ngăn cản sao?
Chuẩn Đề khuyên nhủ: “Sư muội, ngươi cảm thấy bảo hộ có thực sự là bảo hộ hay không? Có lẽ đây cũng không phải là thứ mà Dao Cơ muốn, lẽ ra chúng ta phải tôn trọng ý chí của Dao Cơ.”
Dao Trì Vương Mẫu không nói một lời cất bước đi ra ngoài xuyên qua bên cạnh Chuẩn Đề. Lúc này nàng mới thả lỏng, hắn thực sự không có ngăn cản. Sau đó Dao Trì nhanh chóng ra khỏi Dao Trì Thánh Địa đi xuống hạ giới.
Bên trong Dao Trì, Chuẩn Đề tựa vào lan can bên cạnh Linh Trì, ung dung nói: “Hết thảy hữu vi pháp, như bọt nước mộng huyễn, như lộ cũng như điện, ứng tác như thị quan.”
Trong tay hắn xuất hiện một túi thức ăn cho cá, sau đó hắn thong dong hất ra cho cá ăn.
Bên trong Dao Trì Thánh Địa, bên cạnh Linh Trì không có một ai. Trong cung điện, Dao Trì Vương Mẫu, Cửu Đầu Huyền Nữ và Hằng Nga tiên tử đồng loạt rơi vào trạng thái ngủ say. Chuẩn Đề chưa từng xuất hiện tại Dao Trì Thánh Địa, Dao Trì Vương Mẫu cũng chưa từng rời khỏi Dao Trì Thánh Địa. Chẳng biết từ khi nào mà thế giới mộng cảnh đã bao trùm toàn bộ Dao Trì.

Bên ngoài Đào Sơn. Ầm! Một thân ảnh nện xuống từ trên cao vạch ra một rãnh sâu hoắm trên mặt đất, đất đá bay cuồn cuộn.
Thiên Bồng Nguyên Soái xông ra từ trong rãnh đất đó, vẻ mặt nghiêm túc. Hắn chĩa Cửu Xỉ Đinh Ba lên trời, Thiên Cương thần thông hô phong hoán vũ.
Trong chốc lát, cuồng phong càn quét, mưa rào xối xả. Gió này không phải gió bình thường mà chính là gió phía Đông Nam Tây, phong hành tứ phương, người người không thể phi hành. Mưa này cũng không phải là mưa bình thường mà chính là Thiên Hà Vô Căn Thủy, mưa rơi chìm nổi rơi xuống bụi bặm.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất