Chương 4: Đại Hồng Bào của Vũ Di Sơn
Hậu Thổ bật cười nói: “Nói với ngươi mấy thứ này làm gì chứ.”
Bạch Cẩm đáp: “Nương nương xúc động như vậy hẳn là do Bàn Cổ đại thần đã giao phó sứ mệnh cho người.”
Hậu Thổ thất thần, nhíu mày trầm tư, thầm thì nói: “Sứ mệnh sao? Chắc là vậy!”
Một lúc sau, Bạch Cẩm không nhịn được nói: “Nương nương, ta xuống núi để rèn luyện nhưng bây giờ lại lạc đường, ta muốn nương nương chỉ đường giúp ta.”
“Ngươi muốn đi đâu?”
“Vũ Di Sơn!”
Đột nhiên đại địa sinh ra một đợt địa chấn, trong chốc lát thiên địa liền quay cuồng. Bạch Cẩm kinh hô một tiếng, có cảm giác hoa mắt chóng mặt phảng phất như bản thân đang ở trong một thông đạo hoàng sắc, xung quanh có vô số hoàng quang trôi qua, có giãy giụa cũng không thể làm gì được.
Đột nhiên thiên địa yên tĩnh lại, Bạch Cẩm đứng trong rừng đầu óc choáng váng. Hắn dùng sức lắc đầu rồi nhìn bốn phía, mặt trời vừa ló dạng, thiên địa thư thái, hoàn cảnh đại biến. Từ sớm đã không còn ở bên trong núi rừng kia rồi mà ở trên một ngọn núi, xung quanh có vô số sơn mạch, sương mù dày đặc, điểu thú cùng vang.
Bạch Cẩm ngắm nhìn vô số sơn mạch xung quanh, vô thức thốt lên tên gọi của sơn mạch: “Vũ Di Sơn!”
Đại hà khắp hồng hoang đều có tên, Bạch Cẩm chắc chắn sẽ không nhận lầm.
Bạch Cẩm vui mừng, vội vàng thở dài cúi đầu vái tứ phương, nói: “Đa tạ Hậu Thổ nương nương đại từ đại bi.”
Trên người lóe lên quang mang. ‘Chíu’, một con Thương Thiên Bạch Hạc từ bên trong quang mang phóng lên trời, thân ảnh phiêu dật xuyên qua những tầng mây, đảo qua từng tòa sơn phong.
Sau một hồi lâu, Thương Thiên Bạch Hạc tới gần một ngọn núi, đột nhiên một đạo hào quang màu đỏ như máu bắn ra từ trên đỉnh núi giống như một mũi tên bắn thẳng vào bạch hạc.
Trên người Thương Thiên Bạch Hạc lóe lên quang mang rồi nhân thân hiện ra, hắn đưa tay bắt lấy huyết sắc quang mang, một thanh trường mâu ong ong run rẩy ở trong tay, tản ra sát ý kinh người.
Bạch Cẩm xoay người phất tay, trường mâu bắn đi. ‘Ầm’, một tiếng to lớn vang lên từ trên đỉnh núi, một bóng người bị trường mâu sượt qua trong nháy mắt. Lưu tinh thiên thạch đâm vào một ngọn núi phía xa, đất đá ầm ầm rơi xuống nước.
‘Đùng’, đất đá nổ tung, một bóng người bay ra từ trong đống đất đá đó, tay cầm trường thương tàn nhẫn đâm về phía Bạch Cẩm nhanh như tia chớp.
Trong tay Bạch Cẩm hiện lên một thanh trường kiếm màu xanh nhạt, vung ra một kiếm, một đạo kiếm khí bén nhọn bay vụt qua ‘két’ một tiếng vang giòn tan. ‘Phụt’, máu tươi tung tóe, trường thương chia thành hai nửa trong nháy mắt rơi xuống sơn cốc.
“Thật là một tiểu tử ác độc.” Một thanh âm mơ hồ vang lên.
Sáu đạo thân ảnh xuất hiện trên ngọn núi, mỗi một người đều có khí tức âm trầm, trên người được bao phủ bởi sát khí.
Bạch Cẩm nhìn lão giả ở chính giữa, không vui nói: “Người tàn nhẫn là ngươi mới đúng chứ? Còn chưa gặp mặt đã ra đòn sát thủ, nếu bản lĩnh của ta kém một chút thì đã bị giết chết rồi.”
“Ha ha.” Sáu người đồng loạt cười lớn, trong lúc cười thân ảnh khẽ động.
Lục đạo hắc khí ngưng tụ thành những đầu thú đánh tới Bạch Cẩm, có sói, có hổ, có rắn, cũng có ưng. Khí tức hung lệ nhưng tự thành huyết sát đập vào mặt. Tu sĩ nào có tu vi tâm cảnh chênh lệch mà gặp phải huyết sát này thì nguyên thần lập tức run rẩy, pháp lực bị đông cứng.
Yêu tộc? Bạch Cẩm khẽ nhíu mày, buông lỏng trường kiếm trong tay ra, trong khoảnh khắc bên người liền có thêm bốn thanh Tiên Kiếm xuất hiện, mỗi một thanh đều khắc hai chữ, Thanh Minh, Thanh Vũ, Thanh Tiêu và Thanh Vân.
Đột nhiên Bạch Cẩm phất tay một cái rồi bình thản nói: “Tu Tiên Vạn Kiếm Quyết, trảm!”
Bốn thanh Tiên Kiếm phân hóa thành ngàn vạn thanh, hình thành bốn đạo kiêm khí xông ra. Ầm ầm! Sáu cái đầu thú bị tách ra, sáu thân ảnh trùng sát bên trong bốn đạo kiếm khí. Tiếng va chạm vang vọng khắp sơn cốc, từng đạo huyết quang bắn tung tóe giữa muôn vạn kiếm khí, vừa mới tiếp xúc liền hoàn toàn rơi vào hạ phong.
Từng thanh âm kinh sợ vang lên: “Mau dừng tay, chúng ta là người của Yêu Đình.”
“Thượng tiên tha mạng, chúng ta sai rồi.”
“Yêu Hoàng bệ hạ sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu.”
…
Thanh âm cầu xin tha thứ và uy hiếp vang lên giữa vạn kiếm.
“Huyết sát ngút trời, oán khí quấn thân, sao bần đạo có thể tha cho ngươi được chứ.” Tay Bạch Cẩm khẽ chuyển, ngàn vạn kiếm khí quay cuồng hình thành một đạo vòi rồng kiếm khí bao phủ sáu thân ảnh vào bên trong.
“A! Đáng chết!”
“Ta muốn giết ngươi.”
“Tha mạng!”
…
Một lúc sau, vòi rồng kiếm khí tiêu tán, bên trong đã không còn lại gì, bốn chuôi Tiên Kiếm óng ánh bay vụt đến lơ lửng trước mặt Bạch Cẩm.
Bạch Cẩm phất tay một cái, bốn thanh Tiên Kiếm liền biến mất.
“Grào…” Sơn phong phía trước truyền ra một tiếng kêu vui vẻ.
Ánh mắt Bạch Cẩm lóe lên vẻ kinh ngạc, sao nơi này lại có tiếng Long ngâm? Từ khi Long Hán lượng kiếp, phần lớn Long tộc còn may mắn sống sót đều đi theo Thanh Long Thánh Tôn tọa trấn ở Thiên Chi Đông Cực, chỉ còn số ít ở lại tứ hải thống ngự Thủy tộc, rất ít khi lên bờ tạo nhân quả, sao ở đây lại có Long tộc xuất hiện? Nghe thanh âm thì chắc chắn đó không phải là Giao Long.
Bạch Cẩm chân đạp mây trắng đáp xuống đỉnh núi đảo mắt nhìn tứ phương, kỳ thạch trên đỉnh núi san sát nhau, gió lớn thổi qua rừng rậm nhưng lại không có một bóng người.
Bạch Cẩm lớn tiếng hỏi: “Không biết là vị Long tộc đạo hữu nào đang ở đây?”
Một thanh âm non nớt vang lên dồn dập: “Ngao Quảng của Long tộc bái kiến tiền bối.”
Ngao Quảng? Trong đầu Bạch Cẩm hiện lên một vị Long Vương râu trắng khoác long bào, không phải Ngao Quảng là Đông Hải Long Vương thời kỳ Tây Du sao?
Một thanh âm trẻ tuổi không chờ nổi nữa lên tiếng nói: “Tiền bối cứu mạng! Cầu tiền bối cứu mạng!”
Bạch Cẩm thả thần niệm ra dò xét nhưng lại không phát hiện nửa điểm tung tích, nhíu mày hỏi: “Ngao Quảng đạo hữu, ngươi đang ở đâu?”
Đột nhiên trên đỉnh núi hiện lên một đạo lưu quang, trên đó có từng dòng phù văn lấp lánh, thanh âm gấp gáp truyền ra từ bên trong: “Tiền bối, ta ở đây…”
Ánh mắt Bạch Cẩm sáng lên, bước ra một bước rồi thân ảnh hoá thành một đạo lưu quang đi vào trong đó.
“…Người có thể cứu ta từ bên ngoài.” Lúc này nửa câu sau mới truyền ra.
Một đạo thanh quang bay vụt vào rơi xuống trước mặt một thiếu niên có Long giác, thân ảnh Bạch Cẩm hiện ra.
Bạch Cẩm nhìn Ngao Quảng nghi hoặc nói: “Ngươi nói gì cơ?”
Ngao Quảng trừng lớn mắt, trong mắt tràn ngập vẻ khó mà tin được, thì thầm nói: “Vào rồi, hắn cũng vào rồi.” Hắn ngồi xổm trên mặt đất, ôm đầu ảo não nói: “Xong đời rồi, hai chúng ta đều không ra được, sao số mệnh ta lại khổ như vậy chứ!”
Bạch Cẩm đánh giá bốn phía, nơi đây là một hang động đá vôi, trên đỉnh chóp rủ xuống vô số huỳnh thạch chiếu sáng nơi đây. Một đại thụ sinh trưởng ở giữa không gian, trên tán lá tỏa ra ánh sáng dìu dịu vô cùng mỹ lệ.
Ánh mắt Bạch Cẩm sáng lên, bước một bước bay về phía đại thụ, vừa vuốt ve lá cây vừa vui mừng nói: “Đại Hồng Bào mẫu thụ.”
Đây là một trong những mục tiêu của hắn khi tới Vũ Di Sơn, lúc đầu chỉ nghĩ tùy tiện tìm một chút nhưng không ngờ tới lại thực sự có, mà dường như còn không phải là phàm phẩm.
Đột nhiên một thanh âm truyền ra từ phía sau lưng Bạch Cẩm: “Đại Hồng Bào mẫu thụ? Rất trân quý sao?”
Bạch Cẩm cũng không quay đầu mà nói: “Rất quý đó!”