Hồng Hoang Quan Hệ Hộ

Chương 409: Nữ Oa phẫn nộ

Chương 409: Nữ Oa phẫn nộ
Trụ Vương ném bút đi, cười nói: “Chư vị ái khanh thấy bài thơ này của quả nhân như thế nào?”
Tất cả đại thần đều lộ vẻ mặt kinh hãi, Nữ Oa nương nương trong truyền thuyết tuyệt đối không phải là một vị thần rộng lượng.
Trụ Vương nhìn Thương Dung và nói: "Tể tướng, ngươi nói xem bài thơ của quả nhân thế nào?"
Thương Dung cúi đầu chín mươi độ, trịnh trọng nói: "Nữ Oa chính là thượng cổ chính thần, là phúc chủ của Triều Ca. Lão thần xin tới đây thắp hương, cầu phúc đức, mong dân chúng an cư lạc nghiệp, mưa thuận gió hòa, chấm dứt binh hoa. Hôm nay bệ hạ làm thơ xúc phạm thánh minh, bất kính với thần thánh, đi ngược lại buổi lễ tuần du cầu phúc của thiên tử, cầu xin bệ hạ quỳ xuống thỉnh xin nương nương tha thứ."
Trụ Vương phất tay áo, cười nói đi ra ngoài, thị vệ cũng đi theo sau.
Tất cả các quan đại thần trong miếu nhìn nhau, trên mặt còn lộ vẻ sợ hãi.
Tỉ Can vội la lên: "Người đâu!"
Hai đội thị vệ chạy vào cúi đầu quỳ xuống.
"Mau rửa sạch vết mực này."
Những thị vệ đều nhìn nhau nhưng chẳng có động tĩnh gì.
Tỉ Can quát: "Còn không mau đi?"
Thị vệ đều bị dọa cho giật mình một phen.
Một thị vệ cẩn thận nói: "Thừa tướng đại nhân, đây là bút văn của bệ hạ, bọn ta không dám tự tiện động vào."
Tỉ Can xắn tay áo và hét lên: "Mang nước lại đây cho ta".
"Vâng vâng." Hai thị vệ gật đầu lia lịa, đứng dậy cúi mình đáp rồi chạy nhanh ra ngoài, không lâu sau thì bưng tới mấy chậu nước.
Tỉ Can tự mình dọn dẹp mấy câu thơ dâm của Trụ Vương, trong lòng đều là cảm giác bất an, e là Đại Thương sắp gặp chuyện chẳng lành.
...
Trong Oa Hoàng Cung, Nữ Oa nương nương ngồi trên giường mây, sắc mặt lạnh lùng, thị vệ Thanh Loan Thái Phụng bên cạnh, bầu không khí trong đại điện cực kỳ nặng nề.
Thanh Loan tức giận nói: "Ân Thương vô đạo, không tu thân lập đức giữ gìn thiên hạ, nay lại không biết sợ thượng thiên, ngâm thơ xúc phạm nương nương, đúng là đáng ghét! Xin nương nương giáng chỉ, ta sẽ lập tức hạ giới tiêu diệt Ân Thương."
Thanh Loan và Thái Phụng cùng nhau nói: "Xin nương nương hạ chỉ."
Nữ Oa nương nương vẫn bình tĩnh nói: "Hồng Hoang Lượng Kiếm cũng vì lý do này mà bắt đầu, Thanh Loan lấy cờ triệu yêu ra đây."
"Vâng!"
Thanh Loan đứng dậy đi về phía sảnh phụ, một lúc sau lấy được một quả hồ lô vàng, bề mặt của quả hồ lô có vẽ những con dị thú đang chạy, chim muông ẩu đả nhau, đại yêu nuốt chửng nhật nguyệt, đại ma dấy lên mây đen, thoạt nhìn vô cùng đáng sợ, dường như bên tai có tiếng yêu thần gầm thét, chim thú kêu gào.
Thanh Loan đưa quả hồ lô vàng về phía trước, đặt nó trên giường mây rồi cung kính lùi về sau.
Nữ Oa nương nương phất tay một cái, nắp hồ lô bay lên, yêu quang sặc sỡ từ miệng hồ lô phun ra, trong yêu quang tỏa ra một cột sáng màu trắng, cao bốn năm trượng, trên cột sáng trắng đó xuất hiện một lá cờ tỏa ra ngũ sắc chói lóa, trên đó viết ba chữ “Cờ Triệu Yêu”.
Ngay khi Nữ Oa nương nương đưa tay ra, Cờ Triệu Yêu tự động rơi vào lòng bàn tay nàng, nàng nhẹ nhàng lay động Cờ Triệu Yêu. Ngay khoảnh khắc đó, trong Oa Hoàng Thiên gió sầu thổi xào xạc, sương buồn miên man, mây mù bao phủ, sấm sét cuồn cuộn, một luồng mây đen từ trong Nữ Oa Cung lan ra xung quanh.
Trên đại địa Hồng Hoang có ba ngôi mộ lớn, tuy trong mộ không có thi thể nhưng nhân tộc lại vô cùng kính sợ thờ phượng nơi này.
Ba ngôi mộ lần lượt là Thái Hạo Lăng, Thần Nông Giá và sau cùng là Hiên Viên Khâu.
Trên ngọn núi cao bên ngoài Hiên Viên Khâu có một con hồ ly, một con Trĩ Kê và một cây đàn tì bà quanh năm canh giữ lăng mộ của Hiên Viên đại đế.
Ngồi trên đỉnh núi, con hồ ly trắng như tuyết ngước nhìn lên bầu trời, ánh mắt đầy cô đơn và lạnh lẽo.
Trĩ Kê thì thào: "Tỷ tỷ, chúng ta đã đợi hơn hai trăm hai mươi sáu triệu tám trăm nghìn năm rồi, còn phải đợi bao lâu nữa?"
"Tưng!" Dây đàn rung lên, tấu lên một khúc nhạc buồn.
"Tỷ tỷ, từ sau khi hắn đi thì chưa từng đến đây thăm chúng ta, cũng chưa từng gửi một chút tin tức gì, có phải hắn đã sớm quên chúng ta rồi không?"
Cửu Vĩ Bạch Hồ cũng mang theo vẻ bối rối. Bệ hạ, tại sao ngươi không đến đón bọn ta? Bọn ta đã đợi ngươi hai trăm hai mươi sáu triệu tám trăm nghìn năm rồi!
Đột nhiên một đám mây đen bao trùm lấy Hiên Viên Khâu, tam yêu như mất kiểm soát bay ra theo đám mây đen, tiến vào trong rồi biến mất.
Những chuyện tương tự cũng xảy ra khắp nơi trong hồng hoang, vô số yêu quái bay lên mây đen rồi biến mất không còn tăm tích. Trong phút chốc, hồng hoang hỗn loạn, tất cả tu sĩ đều ngầm cảm thấy bất an vội vàng đi tìm trưởng bối hỏi nguyên do, kết quả lại chẳng dò la được gì, vô số tu sĩ đều hoảng sợ.
Trong thế giới của Oa Hoàng Thiên, vô số Yêu tộc bay ra khỏi đám mây đen và đáp xuống vùng rừng núi phía dưới, yêu khí dày đặc, mây mù bao phủ, bất luận là đại yêu hay tiểu yêu chỉ quỳ dưới đất không dám hó hé nhiều lời.
Trong Oa Hoàng Thiên, Nữ Oa nương nương ngồi trên giường mây, ánh mắt quét qua vô số yêu tộc đang quỳ ở bên ngoài, ánh mắt cuối cùng dừng lại trên tam yêu của Hiên Viên Khâu, nàng nói: "Các yêu ma khác lui đi, đưa tam yêu ở mộ Hiên Viên đến gặp ta."

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất