Hồng Hoang Quan Hệ Hộ

Chương 437: Sơn Hà Xã Tích Đồ

Chương 437: Sơn Hà Xã Tích Đồ
Thánh quang biến mất trên bầu trời Trần Đường Quan, Trần Đường Quan lập tức quay lại bóng tối, mọi người dồn dập đứng dậy. Giờ phút này, bọn hắn tràn ngập niềm hân hoan vì còn sống sau kiếp nạn đáng sợ, may mắn chúng ta có Na Tra!
Na Tra đáp xuống con đường bên dưới, hắn quay lại nhìn nơi Ngạo Thiên chết đi, lại thấy thi thể Ngao Thiên vốn nằm trên mặt đất đã biến mất. Hắn nghĩ có lẽ đã bị ánh lửa khủng khiếp mà mình vừa phát ra thiêu đốt trơ trụi, trong lòng càng thêm bi thống, ngay cả thi thể cũng không còn sót lại chút gì.
Bạch Cẩm mang theo Tiểu Ngao Bính bước trên không trung của Đông Hải.
Tiểu Ngao Bính lặng lẽ nhìn Bạch Cẩm một cái, thăm dò hỏi: "Sư bá, giờ ta có thể trở về chưa?”
Bạch Cẩm cười nói: "Về nhà? Ngươi muốn gặp Na Tra chứ gì?”
Ngao Bính ngượng ngùng gật đầu nói: "Ta chết nhanh quá, còn chưa kịp chào từ biệt hắn nữa.”
"Muốn đi thì đi! Sau khi từ biệt Na Tra xong thì đi tìm sư phụ ngươi, đại kiếp sắp tới, để cho sư phụ giúp ngươi tăng cao thực lực.”
Ngao Bính mừng rỡ kêu lên: "Vâng!? Sau đó hắn lập tức xoay người chạy về phía Trần Đường Quan.
Bạch Cẩm tiếp tục đi về phía trước, thân ảnh mờ dần rồi biến mất trên mặt biển.
Bạch Cẩm bỗng xuất hiện trong hỗn độn, hắn đi thẳng vào trong Oa Hoàng Thiên mà không hề có ai ngăn cản.
Bên trong Oa Hoàng Thiên, Nữ Oa nương nương đứng dưới một gốc thần thụ nhìn chim bay lướt trên mặt hồ làm mặt hồ gợn lên từng đợt sóng nước.
Bạch Cẩm bay xuống, thi lễ cười nói: "Đệ tử bái kiến nương nương, đệ tử thỉnh an nương nương, chúc nương nương cát tường như ý!”
Nữ Oa nương nương cười nói: "Đứng lên đi!”
Bạch Cẩm đứng dậy cười nói: "Nương nương đang ngắm cảnh sao?”
Nữ Oa nương nương gật gật đầu nói: "Cảnh hồ, dáng núi là những phong cảnh đẹp nhất kia mà.”
Bạch Cẩm lắc đầu nói: "Cảnh giới của nương nương quá cao thâm, đệ tử thật sự không hiểu, ở trong mắt đệ tử, thứ đẹp nhất thế gian cũng không bằng một phần vạn của nương nương.”
Nữ Oa nương nương nở nụ cười, nói: "Ngươi trời sinh đã biết ăn nói.”
"Nương nương, đệ tử chỉ nói sự thật, thiên địa có thể chứng giám!"
Nữ Oa nương nương cười mà không nói.
Bạch Cẩm nhìn bốn phía rồi bay lên thần thụ, phất tay loay hoay với hai cành cây trên đó.
Nữ Oa nương nương nhìn Bạch Cẩm một cái, liền không quan tâm nữa.
Một lát sau một đám dây mây rải rác vài nhánh hoa hạ xuống, nằm giữa đám dây mây là một tấm ván dài được dệt nên.
Bạch Cẩm từ trên cây nhảy xuống, khom lưng đưa tay ra dấu mời: "Nương nương, đây là xích đu mà đệ tử tận tâm tận lực làm cho người, trên thế gian chỉ có một chiếc duy nhất, mời người ngồi lên.”
Nữ Oa nương nương mỉm cười, nàng bước tới chỗ xích đu rồi ngồi lên.
Bạch Cẩm đứng ở phía sau, nhẹ nhàng đẩy xích đu để Nữ Oa nương nương đung đưa trong gió.
Nữ Oa nương nương có vẻ rất hài lòng, nàng nói: "Bạch Cẩm, chuyện lần này ngươi làm rất tốt?”
"Nương nương, đệ tử cũng đâu làm được gì, tất cả đều do bản thân Na Tra thôi. Khi xưa lần đầu tiên ta nhìn thấy Linh Châu Tử ở Oa Hoàng Thiên thì cũng đã biết bản tính hắn không xấu, chỉ là không nghe lời. Hiện tại Na Tra biết đường mà quay đầu lại cũng là do chính hắn hiểu rõ bản tâm. Đệ tử có làm được bao nhiêu đâu chứ, đều là khoanh tay đứng nhìn mà thôi.”
"Thái Ất không phải người thầy giỏi."
“Thái Ất sư đệ có thể là quá yêu thích Na Tra!” Bạch Cẩm thuận miệng nói tốt cho Thái Ất đôi lời.
"Ta có một viên minh châu, lâu ngày bị bụi bặm phủ vùi, hôm nay lau bụi lại thấy quang mang sáng rọi chiếu khắp sơn hà. Những lời này ta rất thích! Bạch Cẩm, ngươi muốn phần thưởng gì?”
Bạch Cẩm vội vàng nói: "Nương nương, đệ tử chưa từng nghĩ tới muốn thưởng gì? Ở trong lòng đệ tử, có thể cống hiến chút sức mọn cho nương nương là vinh hạnh của đệ tử.”
"Thật sự không cần?"
Bạch Cẩm cười hắc hắc nói: "Kỳ thật, nếu nương nương cứ muốn cho thì đệ tử cũng không tiện từ chối!”
"Ha ha!” Nữ Oa nương nương cười khẽ hai tiếng, trêu ghẹo nói: "Không nói thì không có thật đấy!”
Bạch Cẩm vội vàng nói: "Muốn! Đúng là đệ tử có một chuyện muốn xin.”
"Ừ!” Nữ Oa nương nương nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Bạch Cẩm nghiêm túc nói: "Nương nương, đệ tử muốn xin được sử dụng Sơn Hà Xã Tích Đồ hai lần, kính xin nương nương cho phép.”
“Được!” Nữ Oa nương nương nhẹ nhàng đáp lời.
"Ặc! Nương nương, người không hỏi đệ tử muốn làm cái gì sao?"
"Ngươi muốn làm cái gì ta đâu cần biết. Cho dù ngươi hủy cả Tây Phương Tịnh Thổ Trấn thì cũng không sao!”
“Nương nương thật có khí phách!” Bạch Cẩm tán thưởng từ tận đáy lòng.
Bạch Cẩm ở lại với Nữ Oa nương nương một hồi lâu, sau đó lại chuẩn bị cho Nữ Oa nương nương một yến hội thịnh soạn xong mới rời đi.
Sau khi rời khỏi Oa Hoàng Thiên, Bạch Cẩm chạy thẳng đến Địa Phủ ở U Minh Thế Giới,.
Dưới mười tám tầng địa ngục, có hai đội gồm toàn các đại hán Vu tộc canh giữ lối vào U Minh thế giới, bọn hắn nhìn thấy Bạch Cẩm đến thì đều chắp tay hành lễ.
Bạch Cẩm cũng gật đầu hành lễ với bọn hắn rồi tiến vào U Minh thế giới, đi thẳng đến Bình Tâm điện.
Vừa vào liền thấy một đại hán có hai sừng dài bay tới.
Người đó chắp tay, cất giọng vui mừng: "Sư phụ, người đến rồi!”
Bạch Cẩm cười nói: "Xi Vưu, được lắm nha! Đã là Đại Vu rồi.”
Xi Vưu đứng dậy gãi gãi đầu, ngây thơ nói: "Đều nhờ Hình Thiên sư phụ dạy bảo.”
"Nương nương ở đâu?"
"Nương nương ở Thực Thiết Lâm, ta dẫn người đi." Xi Vưu cùng Bạch Cẩm bay xuống bên dưới.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất