Hồng Hoang Quan Hệ Hộ

Chương 487: Ma Chủ nhắc nhở

Chương 487: Ma Chủ nhắc nhở
Chuẩn Đề khẽ cười: "Từ Hàng, trong số rất nhiều đệ tử của Xiển Giáo, người ta coi trọng nhất chính là ngươi. Đạo của ngươi không nằm ở Xiển Giáo cũng không nằm ở Tiệt Giáo mà ở lòng từ bi. Nếu ngươi theo ta đến Tây phương cực lạc tịnh thổ, ta sẽ truyền lại Thập Phương Thập Giới Tịnh Thế Phổ Độ pháp môn, danh hiển 'Thánh Chi Năng' giúp ngươi bước vào cảnh giới Chuẩn Đế."
Từ Hàng lập tức động lòng, hơi do dự mà cung kính chắp tay hành lễ nói: "Đa tạ giáo chủ đã ưu ái nhưng hiện tại đồ đệ chỉ muốn bình yên trải qua lượng kiếp, không có ý định gì khác."
Chuẩn Đề khẽ gật đầu, đổi đề tài nói: "Nghe nói ngươi thích nuôi cá, vậy con cá vàng này tặng ngươi."
"Đa tạ giáo chủ, ta nhất định sẽ chăm sóc nó thật tốt."
Chuẩn Đề nở nụ cười, thân ảnh dần biến mất, một người rơm tọa lạc ngay tại chỗ ấy.
Từ Hàng vội vàng nhảy khỏi Liên Đài nhìn người rơm, trong đầu thoáng xẹt qua một ý niệm, trịnh trọng chắp tay hành lễ cung kính nói: "Đa tạ giáo chủ!" Rồi phất tay thu lại người rơm.
Sau đó Từ Hàng quay về quân doanh, tìm Khương Tử Nha thay thế người rơm, lại đi tế bái.
Đã mười mấy ngày trôi qua, trong khoảng thời gian này Triệu Công Minh thường ngơ ngơ ngác ngác, nóng nảy thèm ngủ, động một chút là nổi trận lôi đình, thậm trí còn giận lây sang cả đám người Văn Trọng và Thân Công Báo.
Toàn bộ quân doanh triều Thương được bao phủ bởi sự bạo ngược của Triệu Công Minh, tất cả các quân sĩ đều như ve sầu mùa đông sống yên phận.
Đám người Văn Trọng và Thân Công Báo cũng cảm thấy sự phát triển của tình thế đã nằm ngoài tầm kiểm soát của bọn hắn nên đã bảo Dương Giao quay về Đông Hải để cầu viện.
Trên khoảng trời của Tam Quang Tiên Đảo nơi Đông Hải, Dương Giao từ trên đám mây hạ xuống, bước nhanh tới đạo cung Điểu Sào phía trước, cung kính chắp tay hành lễ: "Đệ tử cầu kiến sư tôn!"
"Vào đi." Một âm thanh trầm thấp vang lên.
Dương Giao đứng dậy bước vào Điểu Sào, xuyên qua lối mòn bên bể bơi đi tới lương đình cạnh hoa viên.
Bạch Cẩm và Vân Tiêu đang ngồi thẳng bên trong lương đình, thần sắc ngưng đọng.
Dương Giao vội vàng nói: "Sư phụ, có chuyện không ổn rồi! Công Minh sư thúc đã trúng phải thủ đoạn của Xiển Giáo, bây giờ trở nên rất cổ quái, rất dễ gắt gỏng nổi nóng, ngơ ngơ ngác ngác."
Bạch Cẩm do dự nói: "Ta biết rồi, ngươi về trước đi! Vi sư tự có xắp sếp."
Hóa ra sư phụ đã biết? Dương Giao thở phào một hơi nói: "Vâng!" Rồi quay người rời đi.
Bạch Cẩm vung tay lên, Hạo Thiên kính bay ra lơ lửng giữa không trung, trong gương, Triệu Công Minh đã lâm vào hôn mê nằm trong đại doanh Ân Thương, sắc mặt tái xanh.
Vân Tiêu bỗng đứng lên, cả kinh hét lớn: "Đại huynh!" Rồi lập tức quỳ xuống dập đầu trước Bạch Cẩm nói: "Sư huynh, xin sư huynh cứu Đại huynh của ta."
Bạch Cẩm vội vàng đứng dậy, đưa tay đỡ Vân Tiêu lên nói: "Sư muội mau đứng dậy, chuyện của Công Minh sư đệ cũng là chuyện của ta, ta nhất định sẽ cố gắng hết sức."
Vân Tiêu đứng dậy, lo lắng nhìn Đại huynh trong Hạo Thiên Kính, không kìm được mà siết chặt nắm đấm.
Bạch Cẩm nói: "Công Minh sư đệ quang minh lỗi lạc, ta chỉ lo hắn đã bị Xiển Giáo và Tây Phương Giáo tính toán khi ra biển, ta đã lấy Lạc Bảo Kim Tiền làm gốc luyện chế ra Công Đức Tiền Tài cho hắn hộ thân nên mọi loại pháp chú đều không có tác dụng với hắn. Trước đó Xiển Giáo đã dở thủ đoạn ám toán, phá vỡ Công Đức Tiền Tài nhưng bây giờ lại ngầm tính kế Công Minh sư đệ, ắt phải phải có nguyên nhân khác, cụ thể bắt nguồn từ đâu ta cũng không rõ, vì vậy không dám tùy tiện ra tay."
Vân Tiêu kinh sợ nói: "Sư huynh, ta lập tức đi cầu kiến sư tôn."
"Sư tôn đang bế quan."
Vân Tiêu gấp gáp nói: "Vậy phải làm sao mới đúng?" Sau đó ánh mắt nàng lộ ra vẻ ngoan lệ nói: "Sư huynh, ta sẽ đi ra biển, diệt sạch đệ tử của Xiển Giáo."
Bạch Cẩm đứng dậy, thoáng trầm ngâm nói: "Sư muội, không tới mức này.
Tuy ta không biết rõ rốt cuộc là khâu nào xảy ra vấn đề nhưng chắc chắn có liên quan tới cuốn sách Đinh Đầu Thất Tiễn kia, ta sẽ giải quyết tận gốc để xem hắn còn có thể làm được gì nữa?"
Vân Tiêu chắp tay thi lễ, cảm kích nói: "Đa tạ sư huynh."
"Sư muội về trước đi, đừng hành sự lỗ mãng, ta sẽ xử lí chuyện của Công Minh sư đệ."
Vân Tiêu mở miệng, mặc dù trong lòng vô cùng nặng nề và lo lắng nhưng vẫn đáp: "Vâng!" Rồi xoay người bước ra ngoài.
Sau khi Vân Tiêu rời đi, thân ảnh Bạch Cẩm lóe lên rồi lập tức biến mất.
Trong đại doanh Tây Kỳ, Khương Tử Nha ngồi xếp bằng trên tế đàn ngáp một cái, đã hơn mười ngày, tại sao tin tức Triệu Công Minh qua đời vẫn chưa truyền đến. Rốt cuộc con hình nhân bằng rơm này có đáng tin cậy không vậy? Cảm giác cứ như một trò đùa của trẻ con.
Vù! Tế đàn bỗng phát ra một tiếng vang vọng, Khương Tử Nha lập tức biến sắc, tâm thần rơi vào hỗn loạn, trước mặt hắn là một đạo thân ảnh to lớn cao vạn trượng đang ngồi xếp bằng, ẩn mình bên trong Hỗn Độn, khó có thể nhìn rõ, chỉ có thể thấy hình dáng vĩ đại của hắn.
Trước cái thân ảnh vĩ đại kia, Khương Tử Nha chỉ nhỏ như hạt bụi, hắn kích động bái: "Đệ tử bái kiến Hỗn Độn Ma Thần!"
Âm thanh to lớn vang vọng giữa Hỗn Độn Hải: "Nhớ kĩ danh xưng của ta, Thời Gian Ma Thần."
"Bái kiến Thời Gian Ma Thần."
"Ta rất hài lòng với sự hiến tế của ngươi gần đây, đặc biệt tới để ban cho ngươi một câu, thiên đạo chí công, muốn có được thì phải bỏ ra."

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất