Hồng Hoang Quan Hệ Hộ

Chương 556: Tử Nha phong Thần

Chương 556: Tử Nha phong Thần
Võ Cát ôm quyền hét lên: "Rõ!"
Lập tức bên dưới, người và ngựa chạy tứ tung, chiếm cứ bốn phương, cờ giấy phất lên bay phấp phới trong gió.
Sau khi mọi thứ đã chuẩn bị xong, Khương Tử Nha sắp xếp lại quần áo, cầm lấy sắc cáo trên bàn thờ mở ra, thì thầm nói: “Thái Thượng Vô Cực, Hỗn Nguyên giáo chủ, Nguyên Thủy Thiên Tôn sắc viết:
Hỡi ôi! Tiên và phàm nhân cùng đường quay về, nếu không có chịu đựng được sướng khổ sao có thể thông qua, thần quỷ không phân biệt, không phải nịnh nọt kẻ gian trá có thể ăn trộm. Đắm mình trong rèn luyện hiện ra đảo nhỏ, chưa từng giết ba người, kết quả 500 năm sau sẽ có kiếp nạn nhưng cuối cùng sẽ có một huyền quan, nếu chưa thoát khỏi dương thần, rất khó khăn để thực hiện hứa hẹn ba nghìn của giao trì. Bởi vì mặc dù ngươi có nghe thấy nhưng vẫn chưa chứng thực Bồ Đề. Có tâm tu mà chưa bỏ hết tham lai, có thân thì đã vào hiền, giận dữ khó trừ. Phải đến khi tích tụ tội lỗi, số phận tìm tới, hoặc đã cống hiến để phục vụ đất nước bằng thân xác phàm trần của mình, hoặc dựa vào tức giận mà tự rước lấy họa. Sinh tử luân hồi, tuần hoàn vô tận, nghiệp oan tựa đường thẳng, không xoay chuyển được. Ngô thật thương sót! Thương xót ngươi đi theo gió, chìm trong biển cay đắng từng ngày, dù trái tim trung thành nhưng lại không có chỗ dựa mỗi khi lang thang. Đặc biệt, theo mức độ nghiêm trọng của tai họa, tùy theo phẩm chất cao thấp, phong người thành tám vị Chính Thần, phân chia thành các bộ phận, phụ trách từng bộ phận, tuyên cáo thiên hạ, duy trì thiện ác trong thế gian, tố giác công lao hướng đi của Tam giới. May rủi đều do chính mình thực hiện, sinh tử từ nay ly khai, ngày trước có công, sẽ tuần tự mà đến. Nên tuân thủ nghiêm ngặt nội quy và quy chế, không nên tự làm càn làm bậy, tự rước lấy sai lầm, làm mất lòng người thân, luôn nắm giữ vật báu, nắm giữ tơ luân. Nguyên nhân do sắc ngươi, ngươi nên kính trọng!"
Sau khi niệm xong, Khương Tử Nha cung kính đặt kim sắc lệnh lên bàn thờ, dùng Thần Tiên Đả đánh vào Phong Thần Bảng đang treo lủng lẳng cách một ngón tay. Phong Thần Bảng rung động mở ra, bên trái là ba chữ thiếp vàng Phong Thần Bảng, trên mặt bốn phía có đám mây vờn quanh, xung quanh trắng như ngọc.
Khương Tử Nha hét lên: "Bách Giám bước lên phía trước nghe phong!"
Bách Giám vội vàng bay lên Phong Thần Đài, cung kính quỳ xuống, chờ mong nhìn Khương Tử Nha.
Khương Tử Nha hét lên: "Hôm nay được lệnh sắc phong của Thái Thượng và Nguyên Thủy: Bách Giám là Đại Soái của Hiên Viên hoàng đế, đã chiến đấu chống lại Xi Vưu, từng có công lao, bất hạnh chết ở Bắc Hải, hi sinh thân mình đền nợ nước, thật đáng khen cho lòng trung thành! Vẫn luôn bị oan ức Vưu Khả Mẫn. May mắn được phong thần, vì công lao trông giữ phong phú, đặc biệt phong thưởng bảo vật, an ủi linh hồn của ngươi. Nay ngươi được phong làm thần, trong tam giới tám vị thủ lĩnh và ba trăm sáu mươi lăm Thanh Phúc Chi Thần. Ngươi có hài lòng?”
Bạch Giám kích động nói: "Đệ tử cung lĩnh pháp chỉ!"
Phía trên Phong Thần Bảng, một dòng chữ đầy màu sắc xuất hiện: Thanh Phúc Chính Thần, Bách Giám.
Y phục rách nát trên người Bách Giám hóa thành thần y, thân ảnh hư ảo của quỷ đột nhiên ngưng thật lại, trên người hắn toát ra thần uy, uy nghiêm chợt sinh ra.
Bách Giám đứng dậy, cung kính cúi đầu, bay lên đám mây, nở rộ ra những tia sáng thần thánh.
"Hoàng Thiên Hóa lên đài nghe phong!"
Từ trong Phong Thần Bảng bắn ra một luồng ánh sáng, Hoàng Thiên Hóa người đầy máu tươi xuất hiện phía trên Phong Thần Đài, được phong Tam Sơn Chi Thần.
Sau đó, Hoàng Phi Hổ được phong làm Đại Tề Nhân Thánh Đại Đế của Đông Nhạc Thái Sơn, đặt tên Đại Đế Nhân Thánh, trở về làm m Thần ở Địa Phủ.
Sau đó phong Nhật Quang Bồ Tát và Nguyệt Quang Bồ Tát làm Đáp Thần của Lăng Tiêu phụ giúp chạy việc vặt lặt vặt.
Tất cả các tướng sĩ của trại doanh Tây Kỳ đều được phong thần.
Mặt trời đã lên tới đỉnh đầu, Khương tử Nha hét lớn: "Lôi Bộ Chính Thần lên đài thụ phong!"
Hai mươi lăm tia sáng bắn ra từ Phong Thần Bảng, dừng ở phía trên Phong Thần Đài rồi hóa thành hai mươi lăm bóng người, đứng đầu là Văn Trọng, tức giận trừng mắt nhìn.
Khương Tử Nha hét lên: "Văn Trọng quỳ xuống, nghe tuyên đọc Ngọc Hư Cung phong hào!"
Tuy Văn Trọng bại trận mà chết nhưng lại anh dũng hăng hái, không chịu khuất phục với bất kỳ ai, sao lại chịu quỳ xuống được chứ? Hắn liền chỉ vào mũi của Khương Tử Nha mắng mỏ hét lên: "Lão đầu đã bạc còn bất tài! Tên trộm già râu ria! Loạn thần tặc tử, cũng dám để ta tôn thờ.” Khương Tử Nha mặt đỏ bừng tức giận, đây là thời khắc đỉnh cao hắn, sao có thể tha cho việc hỗn láo của Văn Trọng được chứ? Hắn quát: "Tìm đánh à!”
Những đệ tử chung quanh nghe vậy cũng trợn trừng mắt nhìn, trong mắt ẩn hiện lên vẻ khinh thường, kẻ thất bại mà còn dám điên cuồng lên tiếng.
Khương Tử Nha cầm Thần Tiên Đả trong tay mạnh mẽ đánh xuống.
Ầm! Một trận sấm sét vang lên, áp lực đè nặng như Thiên lôi đánh xuống, trong lúc này Thần Tiên Đả của Khương Tử Nha không đánh nổi nữa.
Một mảng sông núi thật lớn ở phía Đông xuất hiện giữa thiên và địa. Trong lúc đó, một pho tượng khổng lồ bằng kim loại sừng sững trên đỉnh núi cao chót vót. Tuy pho tượng bằng kim loại nhưng nó lại tăng thêm thần thái cho pho tượng, giống như thể nó có thể cất cánh bay cao bất cứ lúc nào .

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất