Chương 72: Sừng trên đầu cao ngất
Thạch Cơ cố nén cười, dẫn Thanh Ngưu đi tới Thái Thanh Phong.
Bạch Cẩm bay về phía Thượng Thanh phong, sau khi tới gần Đa Bảo, lúc này mới chú ý tới trên đầu Đa Bảo có thêm mấy cục u lớn, mừng rỡ nói: “Chúc mừng đại sư huynh, đạo hạnh của huynh tiến bộ rất nhanh.”
Sắc mặt của Đa Bảo hơi nguội đi, mở miệng nói: “Đi ra ngoài một chuyến với sư phụ, có vẻ như ngươi học được không ít.” Khoảng thời gian này hắn bị sư phụ cưỡng chế bế quan, không ngừng vẽ chữ đạo, đạo hạnh quả thực tiến bộ không ít, cảm giác rất nhanh sẽ đến Đại La chi cảnh.
Bạch Cẩm tán thưởng nói: "Chuyện dễ thấy như thế, làm sao sư đệ ta lại nhìn không ra? Sừng trên đầu của Đại sư huynh đã cao ngất rồi, đợi một thời gian nữa nhất định có thể nhất phi trùng thiên, trở thành một Đại Năng giả khuynh đảo thiên địa."
Sắc mặt và nụ cười của Đa Bảo đông cứng lại, trong đầu không ngừng quanh quẩn một câu, sừng trên đầu cao ngất... sừng trên đầu cao ngất... sừng trên đầu cao ngất...
“Sư huynh! Sư huynh!” Hai tiếng tiếng kêu liên tục vang lên ở bên cạnh.
Đa Bảo bỗng lấy lại tinh thần, Bạch cẩm trước mắt đã biến mất không còn tăm, bên cạnh hắn chỉ còn Trường Nhĩ Định Quang Tiên và Linh Nha Tiên.
Đa Bảo gầm thét kêu lên: “Bạch Cẩm, ngươi dám sỉ nhục ta? Ra đây đánh một trận! Hôm nay nhất định phải phân ra thắng bại.” Mấy năm tu thân dưỡng tính lập tức bị hủy hoại chỉ trong chốc lát.
Trường Nhĩ Định Quang Tiên vội vàng ngăn lại la lên: “Đại sư huynh, đừng xúc động! Hắn chính là cố ý muốn chọc giận ngươi.”
“Đúng đó! Đại sư huynh, có âm mưu, nhất định có âm mưu!” Linh Nha Tiên cũng vội vàng khuyên ngăn.
“Đừng cản ta, hôm nay nếu không phải hắn chết thì là ta chết!” Thanh âm gào thét của Đa Bảo vang vọng khắp Thái Thanh Phong.
Bên Tĩnh Tự Hồ ở Thượng Thanh Phong tĩnh lặng, Bạch Cẩm và Vô Đương thánh mẫu đi lên trên núi.
Vô Đương thánh mẫu lặng lẽ nói: “Ngươi đó! Mới trở về đã làm Đại sư huynh tức chết.”
Bạch Cẩm ủy khuất nói: “Thiên địa chứng giám! Ta chỉ là đang khích lệ sư huynh, ai biết vì sao hắn lại phát điên chứ? Sư tỷ, ngươi xem có phải Đại sư huynh của chúng ta bị điên rồi hay không? Hay là chúng ta đề nghị sư phụ giam Đại sư huynh lại đi!”
Vô Đương thánh mẫu liếc mắt, điên cũng là do ngươi làm hắn tức chết, sừng trên đầu cao ngất, tưởng tượng cục u lớn trên đầu Đa Bảo không cách nào xẹp đi, nàng thở phào một tiếng rồi cũng không nhịn được mà bật cười.
Bạch Cẩm im lặng nhìn Vô Đương thánh mẫu, ta nhìn thấy ngươi cười trộm rồi, Đại sư huynh muốn quyết đấu với ta, vậy mà ngươi còn cười trên nỗi đau của người khác? Sao ta lại có một sư tỷ như ngươi chứ?
Vô Đương thánh mẫu thu liễm nụ cười, khuyên: “Về sau không được nhắc tới chuyện sừng trên đầu trước mặt Đại sư huynh nữa.”
“Vì sao?”
Vô Đương Thánh Mẫu trầm ngâm một chút, cố nén cười nói: "Ừm… Những cái sừng cao ngất trên đầu Đại sư huynh đều do sư phụ và hai vị sư bá đánh đó."
Bạch Cẩm khiếp sợ hơi hơi hé miệng, trong đầu hiện lên hình ảnh Đa Bảo nơm nớp lo sợ ngồi xổm trên mặt đất, sư phụ và hai vị sư bá đứng bên cạnh cúi đầu lạnh luungf nhìn xuống Đa Bảo, sau đó đưa tay Thánh Nhân chi thủ, mỗi người đánh một cái, Đa Bảo oa oa gào thét.
Bạch Cẩm vội vàng lắc đầu quăng đi hình ảnh trong đầu, không thể nghĩ, không thể nghĩ, hình ảnh kia quá đẹp, sẽ không nhịn được mà cười, không được.
“Ha ha ha!” Cuối cùng Bạch Cẩm cũng cười to lên, cười đến khóe mắt rưng rưng, hình ảnh trong đầu càng thêm rõ ràng.
Sau khi cười một hồi lâu, Bạch Cẩm mới chậm rãi dừng lại, hai người cũng đã đi đến trước cung điện của Bạch Cẩm.
Vô Đương thánh mẫu dừng lại cười nói: “Sư đệ đã đi ra ngoài một khoảng thời gian dài, bây giờ nghỉ ngơi cho thật tốt đi! Ta sẽ không quấy rầy sư đệ nữa.”
“Sư tỷ đi thong thả!”
Bạch Cẩm đưa mắt nhìn Vô Đương thánh mẫu rời đi, lúc này mới bước vào cung điện của bản thân rồi trực tiếp nằm xuống giường, thật là mệt mỏi! Nhưng lại hoàn toàn không ngủ được, rất nhiều câu hỏi cứ quanh quẩn trong đầu, một chút đầu mối cũng không có.
...
Sáng sớm hôm sau, trên Côn Lôn Sơn tràn ngập khí tức uy nghiêm trang trọng của Thánh Nhân nhưng một khắc sau lại thu liễm ngay lập tức.
Các đệ tử Côn Luân Sơn đều nhìn về phía đỉnh núi, kích động không thôi, sư phụ và sư bá đã trở về núi.
Bạch Cẩm từ trên giường bật dậy ngay lập tức, gặp chuyện không hiểu liền hỏi lão đại, hắn không rõ nhưng chắc chắn sư phụ sẽ biết nha!
Sau một tiếng ầm vang, đại môn của cung điện mở ra, Bạch Cẩm lao ra khỏi cung điện, điều khiển tường vân đi tới Thượng Thanh Phong.
Bạch Cẩm đáp xuống trước Thượng Thanh Cung rồi chắp tay thi lễ cung kính nói: “Đệ tử Bạch Cẩm, xin cầu kiến sư phụ!”
Đại môn của cung điện ‘kẽo kẹt’ một tiếng rồi mở ra, một thanh âm từ phía trong truyền tới: “Vào đi!”
Bạch Cẩm lập tức đi vào trong cung điện.
Một màn này vừa vặn bị Đa Bảo, Vô Đương Thánh Mẫu và Kim Linh nhìn thấy.
Sắc mặt của Đa Bảo đen thui, lại tới chậm rồi, đồ nịnh nọt đáng chết, vuốt mông ngựa thật nhanh.
Bên trong Thượng Thanh Cung, Bạch Cẩm quỳ gối trên bồ đoàn, trịnh trọng hành lễ nói: “Chúc mừng sư phụ thành được Hỗn Nguyên Thánh Nhân Đạo Quả, từ nay về sau không dính nhân quả, vạn kiếp bất diệt.”
Thông Thiên cười ha hả nói: “Vi sư có thể thành đạo cũng có một phần công lao của ngươi, đứng lên đi!”