Chương 8: Thánh Nhân đại đạo
Trong lương đình, Thông Thiên bật cười ha hả, cực kỳ không vui nói: "Hai đệ tử của sư đệ thật thủ đoạn đấy!"
Nguyên Thủy cũng thoáng tỏ ý bất mãn, hắn nói: "Hai vị sư đệ đến đây để vạch lá tìm sâu đấy à?"
Tiếp Dẫn đau khổ ra mặt: "Ba vị sư huynh hiểu lầm rồi, giữa các đệ tử có phương thức nói chuyện riêng, không phải do chúng ta chỉ dẫn. Hôm nay hai chúng ta đến đây là để hỏi chuyện.”
Thái Thượng bình thản cất lời: "Tiếp Dẫn Sư đệ nói có lý, chuyện giữa bọn hắn thì cứ tùy bọn hắn giải quyết, nếu luận đạo thua thì cũng là do đạo không bằng người, chẳng có hại gì với bọn hắn cả."
Thông Thiên hừ lạnh, chẳng nói chẳng rằng.
Nguyên Thủy hỏi: "Các ngươi muốn hỏi chuyện gì?"
Chuẩn Đề nghiêm nghị nói: "Thánh Nhân đạo! Lão sư ban thưởng Hồng Mông Tử Khí cho chúng ta, nói rằng chúng ta có thể dựa vào nó mà thành Thánh nhưng trong những năm gần đây, ta và sư huynh bế quan lĩnh ngộ mà không có kết quả, vì vậy chúng ta đến thỉnh giáo ba vị sư huynh."
Thái Thượng lắc đầu đáp: "Thánh Nhân đạo vô cùng huyền ảo, chúng ta cũng không biết đâu."
Nữ Oa cười khẽ: "Các sư huynh đệ trò chuyện với nhau, sư huynh cần gì phải che che giấu giấu?"
"Thôi được! Sư muội đã lên tiếng thì ta nói vậy."
Tiếp Dẫn và Chuẩn Đề đều nhìn sang Thái Thượng, lòng thầm lo lắng. Lẽ nào hắn thật sự có điều lĩnh ngộ? Những lời bọn hắn nói trước đó không phải lời nói khách sáo, hai người đã lĩnh ngộ ở Tây phương tịnh thổ suốt trăm nghìn năm nhưng thật sự là không có kết quả, không có một chút manh mối nào về chuyện thành Thánh.
Trong mắt Thái Thượng ngậm ý cười, hắn nói tiếp: "Thiên đạo có lợi mà không hại, Thánh Nhân đạo làm mà không tranh."
Nguyên Thủy tiếp lời: "Thiên đạo tự có trong có đục, Thánh Nhân đạo thuận theo mệnh."
Thông Thiên ngạo nghễ nói: "Nắm thanh phong ba thước trong tay hỏi thiên địa, dùng thanh kiếm trong tay chém thiên đoạt đạo."
Tiếp Dẫn, Chuẩn Đề và Nữ Oa cùng ngẩn ra chốc lát, bọn hắn hiểu rõ ba loại đại đạo: Trung Dung đạo của Thái Thượng, Thuận Thiên đạo của Nguyên Thủy, Nghịch Thiên đạo của Thông Thiên.
Tiếp Dẫn lắc đầu cảm thán: "Ba vị sư huynh đã rõ đường đi thì ngày thành đạo cũng không còn xa, chúng ta không sánh bằng."
Thái Thượng, Nguyên Thủy và Thông Thiên nhìn nhau, trong đầu đồng thời xuất hiện thân ảnh của tiểu tử kia. Ba người quay đầu sang chỗ khác, thần thái như thường.
...
Trên một hòn đảo ở Đông Hải, Quỳ Ngưu đang ngồi trên đỉnh núi, Bạch Cẩm nằm gối đầu lên bụng hắn.
"Hắt xì!"
"Hắt xì!"
Bạch Cẩm liên tục hắt xì mấy lần, sau đó sờ mũi lẩm bẩm một mình: "Ai đang nhớ mình thế nhỉ? Sư phụ hay là sư tỷ? Chẳng lẽ là hai vị sư bá?"
Hắn giơ tay vỗ bụng Quỳ Ngưu ở bên cạnh làm phát ra tiếng vang "bộp bộp bộp" như đánh trống. Hắn nói: "Lão Ngưu này, ngươi nghĩ xong chưa? Qua thôn này không còn tiệm khác đâu. Làm tọa kỵ cho Thánh Nhân thì làm nhục thân phận của ngươi hả? Ngươi có biết Thánh Nhân là gì không?"
Giọng Quỳ Ngưu vang lên như sấm rền: "Ta biết chứ, Hồng Quân đạo tổ là Thánh Nhân đã truyền đạo ba nghìn năm, là thiên địa chi sư."
"Đúng vậy! Thánh Nhân cực kỳ tôn quý. Ngươi thử nghĩ mà xem, khi ngươi đang khoan thai dạo chơi khắp hồng hoang, đột nhiên có mấy tên hung thần ác sát xông ra bao vây ngươi, lúc này ngươi nên làm gì?"
Giọng nói như sấm rền của Quỳ Ngưu lại vang lên: "Đánh với bọn hắn!"
"Nếu không đánh lại thì sao?"
"Vậy thì chạy!"
"Không chạy thoát thì sao?"
Quỳ Ngưu im bặt không nói nữa.
"Vậy thì chỉ có thể chờ chết đúng không? Nhưng nếu ngươi là tọa kỵ của Thánh Nhân thì hoàn toàn khác. Ngươi chỉ cần nhìn đám hung thần xung quanh với vẻ khinh miệt, sau đó ngạo nghễ nói: "Ta là tọa kỵ của Thánh Nhân lão gia." Bọn hắn nhất định sẽ sợ đến nỗi chạy tứ tán. Hồng hoang rộng lớn như thế, lúc đó ngươi đi đâu mà chẳng được, cần gì phải trốn trên hòn đảo nhỏ này?"
Hơi thở của Quỳ Ngưu dần trở nên nặng nề.
Bạch Cẩm tiếp tục tẩy não: "Nếu ngươi làm tọa kỵ của Hồng Quân Thánh Nhân thì khi ngươi tới Thiên đình, Yêu Hoàng phải cung kính đón tiếp ngươi. Ngươi tới Vu tộc, mười hai Tổ Vu sẽ tiếp đãi ngươi. Thậm chí không có kẻ nào dám vô lễ với ngươi, chỉ cần ngươi ra lệnh một tiếng thì vạn linh đều đáp lời. Ta hỏi ngươi, như thế có oai phong không?"
Quỳ Ngưu vừa gật đầu lia lịa vừa đáp: "Oai phong!"
"Có bá đạo không?"
"Bá đạo!"
"Có muốn không?"
"Muốn!"
Bạch Cẩm vỗ bụng Quỳ Ngưu và nói: "Vậy thì về cùng ta!"
"Thế nhưng Thông Thiên đạo nhân mà ngươi nói không phải là Hồng Quân đạo tổ.”
Bạch Cẩm cựa mình đứng dậy: "Hồng Quân đạo chủ là Thánh Nhân, sau này sư phụ của ta cũng sẽ trở thành Thánh Nhân. Đều là Thánh Nhân mà, có gì khác nhau đâu?"
Quỳ Ngưu xoay người đứng dậy, cất giọng ồm ồm: "Hình như không có."
"Vậy là được rồi. Khi Long tộc ở Đông Hải biết ta muốn đi tìm tọa kỵ, ai nấy đều tiếp cận ta, thậm chí còn có long nữ muốn tự tiến cử bản thân, chen lấn muốn làm tọa kỵ cho Thánh Nhân lão gia tương lai, tức là sư phụ của ta đó. Nhưng ta là ai chứ? Ta đường đường là đệ tử của Thánh Nhân tương lai, sao có thể dao động trước chút cám dỗ nhỏ nhoi này? Bần đạo hung hăng răn dạy bọn hắn một trận làm bọn hắn hổ thẹn không thôi, bấy giờ mới chọn tọa kỵ từ trong sinh linh ở Đông Hải, thề rằng sẽ cho đông đảo sinh linh ở Đông Hải một cơ hội công bằng."
Quỳ Ngưu gật đầu, buồn bực nói: "Ngươi là người tốt, Đông Hải Long tộc quá hèn hạ."
Bạch Cẩm cảm khái: "Cũng không phải Đông Hải Long tộc hèn hạ, trên thực tế thân phận tọa kỵ của Thánh Nhân quá quý giá, ta thấy có duyên với ngươi nên mới quyết định chọn ngươi. Nếu ngươi không đồng ý thì ta đành phải chọn Đông Hải Long tộc."
Hắn vô cùng tiếc nuối và không cam lòng: "Tiếc là bản thể của ta không thích hợp làm tọa kỵ, không thì cơ hội này làm gì đến lượt bọn hắn?"
Hắn nhìn Quỳ Ngưu bằng ánh mắt hâm mộ: "Thật hâm mộ đám dị chủng hồng hoang các ngươi!"
Ánh mắt Quỳ Ngưu lóe lên vẻ đắc ý, hắn ấp úng nói: "Được, ta đi cùng ngươi! Ngươi tuyệt đối không được lựa chọn đám Long tộc ở Đông Hải kia. Bọn hắn quá xấu xa, lại dám dụ dỗ ngươi, dám phá hoại cơ hội của chúng ta."
Trong mắt Bạch Cẩm không giấu được niềm vui mừng. Đúng là chẳng dễ dàng gì! Cuối cùng thì hắn cũng lừa được tọa kỵ của sư phụ tới tay, vận mệnh làm tọa kỵ của mình cũng kết thúc.
Bạch Cẩm bay lên cưỡi lên lưng Quỳ Ngưu, sau đó vỗ vào cổ hắn: "Sau này ngươi là tọa kỵ của Thánh Nhân, thân phận không thể coi thường, sẽ bị người ta chú ý tới mọi phương diện ngôn hành cử chỉ. Vì vậy sau này ngươi phải để ý lời nói và hành động, cho dù trong lòng cảm thấy Đông Hải Long tộc không tốt thì cũng không được nói ra. Chúng ta phải chú ý tới thân phận của mình."
Quỳ Ngưu ngẩng đầu ưỡn ngực đáp: "Ta biết rồi, sau này ta là Quỳ Ngưu có thân phận."
Bạch Cẩm vui vẻ nói: "Đi thôi! Chúng ta về Côn Luân Sơn, ngươi biết đường tới Côn Luân Sơn không?"
"Ta biết! Ta từng đi du lịch ở hồng hoang đại địa."
Quỳ Ngưu cõng Bạch Cẩm bước lên biển cả đang sóng trào dữ dội, đi như bay về phía đại lục.
Trong đầu Bạch Cẩm bỗng nảy ra một ý, hắn lập tức lên tiếng: "À phải rồi, Ngưu tộc các ngươi còn có dị chủng nào không? Ví dụ như thanh ngưu lợi hại hay ngũ thải thần ngưu chẳng hạn!"
Quỳ Ngưu hậm hực nói: "Quỳ Ngưu ta đây là hồng hoang dị thú, không phải Ngưu tộc. Ta và chủng tộc thấp kém kia không có quan hệ gì hết."
"Chân ngươi có mấy móng?"
"Hai móng."
"Nếu phân loại theo khoa học thì các ngươi đều thuộc loài động vật có vú bộ trâu có móng guốc chẵn, như nhau cả thôi."
"Khoa học là cái gì?"
"Khoa học là một bộ môn giải thích các sự vật. Ta có nói thì ngươi cũng không hiểu đâu."
"Ta hiểu! Nhất định là Thánh Nhân đại đạo."