Chương 85: Đến Ngọc Thanh Cung nghe đạo
Các loại tiếng kêu vang lên ồn ào.
Trường Nhĩ Định Quang Tiên do dự một chút rồi nói: "Sư huynh, chúng ta đều là sư huynh đệ đồng môn, cần gì phải chặt đứt đường lui? Hay là cho bọn hắn một cơ hội đi!"
Bạch Cẩm quay người cúi đầu đối với đỉnh núi, nghiêm nghị cất lời: "Sư phụ có lời, tu tâm trước rồi mới tu đạo, tâm cảnh không được, vạn pháp đều hư. Trong mắt đệ tử, lập đạo trước rồi mới thành tiên. Đạo hạnh không bằng, không thể tiến vào tiên môn của Tiệt Giáo ta. Xin mời sư phụ định đoạt.”
Mấy trăm đệ tử ngoại môn của Tiệt Giáo ở bên phải kinh sợ vạn phần nhìn vào Bạch Cẩm, thật đáng hận!
Trong Thượng Thanh Cung, Thông Thiên cũng lâm vào xoắn xuýt. Thật vất vả mới đạt được thành tựu có hơn một ngàn đệ tử, vậy mà chỉ trong thoáng chốc hỗn tiểu tử Bạch Cẩm này đã đánh rụng sáu trăm, đây đều là đệ tử hữu duyên của vi sư đó!
Nhưng hình như lời Bạch Cẩm nói cũng có đạo lý, nếu như ngông nghênh bước lên con đường đạo chích thì làm sao có thể gánh chịu Tiệt Giáo chi đạo? Thế nhưng thành tựu một ngàn đệ tử của ta thì phải làm thế nào bây giờ?
Giờ phút này trên Thượng Thanh Phong hoàn toàn yên tĩnh, mấy trăm đệ tử bên phải đều rơi vào tâm trạng thấp thỏm lo âu.
"Xin mời sư phụ định đoạt!" Một lần nữa Bạch Cẩm quát to một tiếng.
Một đạo thanh âm thật lớn vang lên trên Thượng Thanh Phong: "Theo lời Bạch Cẩm!"
Mấy trăm đệ tử ngoại môn ở bên phải lập tức trợn tròn mắt, thậm chí còn có người ngồi sụp xuống đất oa oa kêu to.
Trong mắt các đệ tử khác khi nhìn về phía Bạch Cẩm cũng tràn ngập ngưng trọng sợ hãi, vậy mà hắn lại thật sự trục xuất nhiều sư huynh đệ như vậy ra khỏi sư môn? Sư phụ còn đồng ý với hắn?
"Đa tạ sư phụ!" Bạch Cẩm đứng lên nói: "Trường Nhĩ Định Quang Tiên, Linh Nha Tiên, Cầu Thủ Tiên, còn không mau động thủ!"
Trường Nhĩ Định Quang Tiên, Linh Nha Tiên và Cầu Thủ Tiên liếc nhìn nhau, ba người bay về phía bên phải.
Toàn thể chúng đệ tử bên phải đều xôn xao, trong lúc nhất thời hoảng sợ đan xen.
"Ta giết ngươi!" Hồng Phong nổi giận gầm lên một tiếng.
Ngay lập tức có mấy chục đạo thân ảnh xông ra, yêu vân cuồn cuộn, ma khí hạo đãng, phẫn nộ đánh về phía Bạch Cẩm.
"Thật can đảm!" Bạch Cẩm hét lớn một tiếng, tay áo hất lên, pháp lực Thái Ất Kim Tiên càn quét, đánh tới mấy chục đạo thân ảnh ầm vang một tiếng bay ngược trở về, bịch bịch bịch liên tiếp quẳng xuống đất, bọn hắn lăn lộn ở trên mặt đất.
Bạch Cẩm quay người đi lên trên núi. Thạch Cơ và Cô Lương vội vàng đuổi theo, đặc biệt là Cô Lương sợ mình chạy chậm sẽ bị đuổi kịp.
Thạch Cơ nhỏ giọng nói: "Sư huynh, sao ngươi lại chỉ huy Trường Nhĩ Định Quang Tiên bọn hắn thu hồi thẻ bài chứng minh thân phận? Ta cũng có thể thu hồi mà!"
Cô Lương ở bên cạnh giật mình kêu lên: "Còn có ta!"
Bạch Cẩm kinh ngạc nhìn Cô Lương.
A, gan lớn vậy sao?
Trong ánh nhìn chằm chú của Bạch Cẩm, đỉnh đầu hơi nhăn của Cô Lương nhất thời dãn ra, ngượng ngùng nói: "Cái kia, ta có thể ở bên cạnh cổ vũ động viên.”
Cô Lương ngẩng đầu, búi tóc nhỏ lắc lư trái phải, sùng bái hỏi: "Sư huynh, làm sao ngươi biết bọn hắn sẽ động thủ?"
"Ngay cả thẻ bài chứng minh thân phận mà đại giáo chúng ta phát cũng dám động, còn muốn lừa gạt sư phụ, có cái gì là bọn hắn không dám làm? Có làm ra chuyện khác người hơn ta đều không thấy gì lạ."
Trong mắt Cô Lương bốc lên ngôi sao nhỏ, nàng kích động nói: "Sư huynh, ngươi thật lợi hại!"
Bạch Cẩm đắc ý nói: "Bình thường, thứ ba Tiệt Giáo mà thôi."
Thạch Cơ bất an nói: "Sư huynh, chúng ta không đi ngăn cản sao? Lỡ như chọc giận sư phụ thì phải làm sao bây giờ?"
Bạch Cẩm cười không nói, trong lòng thầm nhủ: "Chính là muốn để bọn hắn chọc giận sư phụ, nếu không thì ngày mai bọn hắn tiếp tục đến bái sư, sư phụ mềm lòng lưu lại bọn hắn thì phải làm sao đây? Vậy chẳng phải những mưu đồ của ta vô ích rồi sao? Tuyệt đối không được coi thường lòng muốn thu nhận đồ đệ của sư phụ."
Rất nhanh trò hề này đã hạ màn kết thúc, hơn sáu trăm đệ tử có người chết có người bị đánh trọng thương và bị trục xuất khỏi sư môn, đồng thời đông đảo đệ tử ngoại môn còn lại vẫn đang chìm trong suy nghĩ, gieo cho Bạch Cẩm hình tượng lãnh khốc uy nghiêm.
Đến giữa trưa, Bạch Cẩm đang ở trong cung điện của mình suy nghĩ đại kế loại trừ đồng môn.
Một đám tường vân từ Ngọc Thanh Phong bay tới, phía trên tường vân có một đạo đồng trắng trẻo non nớt đang đứng.
Đạo đồng hạ xuống từ đám mây, đi tới trước cung điện của Bạch Cẩm, cộc cộc cộc gõ cửa kêu lên: "Sư huynh, sư huynh có ở đây không?"
Cửa phòng kẽo kẹt một tiếng rồi mở ra, Bạch Cẩm đang ngồi xếp bằng trên giường, xoay người vừa cười vừa nói: "Sư đệ đến Thượng Thanh Phong chơi sao?"
Bạch Hạc đồng tử cười hì hì nói: "Không phải, lão gia ở Ngọc Thanh Cung giảng đạo cho mấy vị sư huynh, mời sư huynh tiến đến nghe đạo!"
Giảng đạo? Bạch Cẩm bước nhanh ra ngoài nói: "Vậy đi mau đi! Tuyệt đối đừng để Nhị sư bá đợi lâu."
Bạch Cẩm vội vàng đi ra cửa điện, bước lên đóa mây trắng mang theo Bạch Hạc đồng tử đi về phía Ngọc Thanh Phong.
Bên trong Thượng Thanh Cung, Thông Thiên ngồi trên chủ vị, phía dưới là Vô Đương thánh mẫu đang ngồi xếp bằng.
Đột nhiên Thông Thiên ngẩng đầu nhìn sang phương hướng của Ngọc Thanh Phong.