Chương 34: Ta chẳng lẽ mang thể chất đặc thù? Khai Thiên Phủ?
Trong Hồng Hoang, nhất thời lời đồn nổi lên bốn phía, danh tiếng Tô Mục ai ai cũng biết.
Mà lúc này, Tô Mục đang ở trong thần điện Bàn Cổ, đối với những chuyện này vẫn còn chưa hay biết gì.
Vừa trở về thần điện Bàn Cổ, ta liền bị mười hai Tổ Vu vây quanh hỏi hết chuyện này đến chuyện khác.
"Tô đệ, thần thông ngươi vừa sử dụng là gì vậy?"
"Vì sao ta lại cảm nhận được khí tức của Phụ Thần?"
"Hơn nữa, cảnh giới của ngươi hôm nay đến tột cùng là gì? Vì sao khí thế tỏa ra lại khiến chúng ta, những người ở cảnh giới Tổ Vu, đều cảm thấy khó có thể chống cự?"
Trong lúc nhất thời, Chúc Dung và những người khác ngươi một câu ta một câu, khiến ta nhức đầu không thôi.
Sau một hồi lâu giải thích, mọi người mới chấp nhận sự thật này.
"Quả thực không thể tin được, rõ ràng chỉ có cảnh giới Đại Vu, mà thân thể lại có thể đạt đến độ cao Tổ Vu viên mãn!"
"Nếu như tiến thêm một bước nữa, liền có thể đạt đến Thánh Cảnh!"
"Bất quá, bản mệnh thần thông của Tô đệ cũng hết sức khó lường, lúc này ngươi vừa vặn vẫn là cảnh giới Đại Vu, liền đã có uy năng như vậy, đợi đến khi ngươi đạt đến cảnh giới Tổ Vu, sợ rằng đạo tổ Hồng Quân kia cũng không làm gì được ngươi."
Nghe những lời này, ngoài mặt ta không có gì phản ứng, nhưng trong lòng lại có chút lo âu.
Nếu chỉ là Thánh Nhân cảnh giới, đợi ta đến Tổ Vu cảnh, xác thực không đến mức không có sức đánh trả.
Nhưng Hồng Quân lại khác, mục đích của Hồng Quân lúc này là thân hợp thiên đạo, đến lúc đó Hồng Quân nắm giữ quyền hành thiên đạo cũng không phải là cảnh giới Thánh Nhân bình thường có thể so sánh được.
Xem ra kế hoạch cần phải tăng tốc!
Nghĩ đến đây, ta giả vờ mệt mỏi, làm ra vẻ sau đại chiến bị cắn trả.
"Chư vị huynh trưởng, ta có chút mệt mỏi."
Nghe thấy lời này của ta, Huyền Minh lập tức lôi tất cả những người khác đi: "Đi đi đi, không thấy Tô đệ mệt mỏi sao, còn ở đó kỷ kỷ oai oai!"
Nhưng ta lại giữ Hậu Thổ ở lại, nói là muốn đơn độc giao phó một vài chuyện.
Khi một đám Tổ Vu rời đi, Huyền Minh còn quay đầu lại nháy mắt tinh nghịch: "Tô đệ đệ, nếu như cảm thấy cô đơn rồi, cứ nói với tỷ tỷ một tiếng nga!"
Nghe vậy, Hậu Thổ nhất thời không vui: "Đi nhanh đi, lắm mồm!"
Huyền Minh nghe xong, hừ lạnh một tiếng rồi bước chân dài rời đi.
Trong lúc nhất thời, trong đại điện Bàn Cổ, chỉ còn lại ta và Hậu Thổ.
Trong lòng Hậu Thổ không khỏi có chút khẩn trương khó hiểu.
Chẳng lẽ Tô đệ đệ muốn nhân cơ hội này bày tỏ với ta sao?
Nếu như hắn bày tỏ với ta... Ta phải đồng ý như thế nào mới tỏ ra vừa dè dặt lại vừa rõ ràng đây...
Ừm... Hay là Tô đệ đệ đã nếm được ngon ngọt ở Thái Âm Tinh, bây giờ trở về Bất Chu sơn không chịu được sự cô đơn nữa?
Có thể lắm, nếu hắn thật sự làm gì đó với ta, ta sẽ từ chối sao...
Càng nghĩ, trên mặt Hậu Thổ càng ửng lên một vệt hồng.
Ta ở bên cạnh thấy vậy vô cùng nghi hoặc, chuyện gì vậy?
Sao lúc thì cau mày, lúc thì lại thẹn thùng?
"Uy? Hậu Thổ tỷ tỷ? Tỷ đang nghĩ gì vậy?"
"A? Không có gì, không có gì, chỉ là bỗng nhiên... Ừm... Ngươi đừng để ý là được rồi!"
"Nói đi, việc gì mà lại muốn đơn độc giữ tỷ tỷ ở lại?"
Nghe những lời này, tuy trong lòng ta không hiểu nàng đang nghĩ gì, nhưng sắc mặt ta nghiêm túc hơn không ít.
Dù sao, chuyện này quan hệ đến sự sinh tử tồn vong của Vu tộc, cũng quan hệ đến việc ta có thể tiếp tục ở lại Hồng Hoang hay không!
"Tỷ tỷ có biết về Địa Đạo không?"
"Tự nhiên là biết, Thiên Đạo, Địa Đạo, Nhân Đạo, ngày nay Thiên Đạo độc quyền, Địa Đạo và Nhân Đạo suy vi lụi tàn."
"Ừm, tỷ tỷ xích lại gần đây, chuyện này hệ trọng!"
Ta chậm rãi ghé miệng sát vào tai Hậu Thổ.
Cảm nhận được hơi nóng bên tai, Hậu Thổ có chút ngứa ngáy, sắc mặt nhất thời càng thêm đỏ hơn.
"Tiểu tử này, thật là! Lại dám làm chuyện to gan như vậy ngay trong thần điện!"
Nhưng khi nghe ta nhỏ giọng nói, sắc mặt Hậu Thổ nhất thời thay đổi, ban đầu là chấn kinh, sau đó lại trở nên nghiêm túc.
Rất lâu sau, khi ta đã nói xong, Hậu Thổ vẫn còn mang vẻ mặt kinh ngạc và chấn kinh.
"Chuyện này... thật sao?"
Ta sắc mặt nghiêm túc gật đầu: "Đương nhiên, việc này liên quan đến sự sinh tử tồn vong của Vu tộc, ta đương nhiên sẽ không nói lung tung."
"Xin tỷ tỷ giữ bí mật, ngay cả các huynh trưởng cũng tạm thời đừng nói, đợi sau khi chuyện thành công, Vu tộc ta sẽ có cơ sở để dựng nghiệp!"
Nghe ta nói xong, Hậu Thổ sắc mặt ngưng trọng: "Đây là đương nhiên, ta hiểu được sự lợi hại trong đó."
"Vừa nãy thi triển những thần thông kia, chắc hẳn đệ đệ cũng có chút mệt mỏi, tỷ tỷ sẽ về trước."
"Ngươi hãy nghỉ ngơi cho khỏe."
Trước khi rời đi, Hậu Thổ như nhớ ra điều gì đó, quay đầu lại, học theo dáng vẻ của Huyền Minh ban nãy.
Chớp chớp đôi hàng mi dài: "Nếu đệ đệ cần người bồi, tỷ tỷ tùy thời có thể nhé!"
Nói xong, nàng cũng giống như Huyền Minh, bước chân dài rời đi.
Chỉ để lại một mình ta ngơ ngác.
"Chẳng lẽ thân thể này của ta còn có thể chất đặc thù gì đó mà ta không biết?"
"Sao các nàng cứ từng người từng người đều thèm khát thân thể của ta như vậy???"
"Không biết Hi Hòa hiện tại đang làm gì..."
Sau khi Hậu Thổ rời đi, ta cũng không nhàn rỗi, chạy thẳng tới bảo khố Bàn Cổ.
Lần nữa quen đường tiến vào bảo khố, nhìn thấy bên trong những núi nhỏ chất đầy thiên tài địa bảo và pháp bảo, ta vẫn không nhịn được hơi tặc lưỡi.
Không biết là ảo giác hay không, ta luôn cảm thấy những ngọn núi nhỏ trong bảo khố này cao hơn không ít.
"Xem ra mấy năm ta ở Thái Âm Tinh, Vu tộc đã thu hoạch được không ít thứ rồi."
Vừa nói, ta vừa thong thả lượn lờ quanh những đống núi nhỏ chất đầy pháp bảo.
Phần lớn trong số đó đều là những linh bảo Hậu Thiên hạ phẩm.
Nhưng đối với những linh bảo hạ phẩm, trung phẩm này, ta cũng không vừa mắt.
Linh bảo trong Hồng Hoang chia làm Tiên Thiên và Hậu Thiên, thực ra giữa hai loại cũng không có quá nhiều khác biệt.
Chỉ là linh bảo Tiên Thiên thì được sinh ra cùng với trời đất, còn linh bảo Hậu Thiên thì được những người đời sau phỏng theo linh bảo Tiên Thiên mà chế tạo.
Về uy năng, đôi khi linh bảo Hậu Thiên cũng không kém so với linh bảo Tiên Thiên, thậm chí còn mạnh hơn một chút!
"Tiên Thiên trung phẩm, rác rưởi, không cần."
"Hậu Thiên thượng phẩm, đáng tiếc lại là một cái búa, ta cần búa để làm gì?"
"Ừm? Đây là cái gì?"
Đang không ngừng tìm kiếm xem có linh bảo nào thích hợp để sử dụng hay không, ta chợt phát hiện một lưỡi búa cũ kỹ.
Hình như nhìn có chút quen mắt!
Nhưng chiếc rìu này nhìn lại hết sức bình thường, cũng không có bất kỳ phẩm cấp nào, phảng phất như chỉ là một vật phàm phẩm.
Nhưng không hiểu sao, ta lại chú ý đến chiếc búa này.
Ta đưa tay cầm chiếc rìu lên, tỉ mỉ quan sát trong tay.
"Nhớ ra rồi, chiếc rìu này trông giống Khai Thiên Phủ mà ta ngưng tụ sau khi mở ra chân thân Bàn Cổ đến chín phần!"
"Nhưng chiếc rìu này rõ ràng chỉ là một phàm phẩm mà!"
Trong lúc nhất thời, ta cũng có chút khó hiểu, chẳng lẽ mình nhìn nhầm? Hoặc là chỉ là trùng hợp thôi sao?
Bỗng nhiên, linh quang trong đầu ta chợt lóe lên, nếu nhìn không ra điều gì, vậy thì dùng thần thức thử xem.
Nghĩ là làm!
Ta chậm rãi đưa thần thức ra, tiến sát lại gần chiếc rìu.
Vừa mới tiếp xúc với rìu, ta nhất thời kinh hãi!
"Cái quỷ gì!?"
"Vèo" một tiếng, thần thức của ta rốt cuộc bị chiếc rìu hút vào.
Ta nhất thời cảm thấy một hồi hoa mắt chóng váng đầu, đến khi nhìn rõ cảnh vật trước mắt, ta lại phát hiện mình đã đến một nơi hoàn toàn xa lạ.
Nhìn bốn phía xung quanh đều là cảnh lạ, trong lòng ta nhất thời có chút mộng bức: "Đây là đâu? Chuyện gì đã xảy ra với ta?"
Bỗng nhiên, một giọng nói hùng hậu từ phía sau lưng truyền đến: "Hài tử đừng sợ, ta đã chờ con từ lâu..."