Chương 56: Tiểu tử, giúp ta nhắn lời, ta không biết đường
Sau khi Tô Mục rời đi, Nữ Oa trở lại Oa Hoàng cung, phát hiện Linh Châu Tử vậy mà rón rén, lén lút chạy ra ngoài.
Linh Châu Tử cũng cảm nhận được ánh mắt của Nữ Oa, nhất thời cả người đứng im một chỗ.
Mặt đầy vẻ cay đắng, vốn cho rằng nương nương sẽ cùng đại lão gia ra ngoài, sao lại trở về nhanh như vậy?
"Ô... Nương nương, người vì sao không bồi đại lão gia, mà trở về nhanh như vậy?"
Nghe thấy Linh Châu Tử nói vậy, Nữ Oa vốn đang muốn trách phạt nàng, không khỏi thở dài một tiếng.
Nàng ngược lại rất muốn cùng Tô Mục đợi chung một chỗ, nhưng bây giờ vô danh vô phận.
"Ngươi không hiểu, hắn có chuyện của hắn cần làm."
Nữ Oa nói xong, trở lại trong lương đình, cầm lên ly trà Tô Mục đã dùng qua, cảm nhận được ly vẫn còn thản nhiên hơi nóng.
"Nương nương, đại lão gia vừa mới đi, người liền nhớ hắn sao?" Linh Châu Tử tinh ranh nhô đầu ra.
Nữ Oa bị cắt đứt dòng suy nghĩ, mặt bỗng nhiên đỏ lên.
Mình đang làm gì vậy nha! Cũng may Linh Châu Tử còn nhỏ, không hiểu.
"Nương nương, người chẳng phải nói pháp bảo của người có thể quản lý nhân duyên, vì sao không đem Tô Mục đại lão gia cùng người khóa lại nhân duyên?"
Nghe thấy Linh Châu Tử nói, Nữ Oa vốn định mở miệng quát lớn.
Nhưng bỗng nhiên cả người đều ngẩn ra.
"Đúng vậy! Ta nếu dùng Hồng Tú Cầu đem Tô lang cùng ta khóa lại nhân duyên, há chẳng phải là mọi việc sẽ ổn thỏa sao?"
Trong lúc nhất thời, hai mắt Nữ Oa đều sáng lên không ít.
Nhưng nàng đâu ngờ, mình đã sớm bị Tô Mục khóa lại nhân duyên bằng hồng tuyến, so với Hồng Tú Cầu còn hiệu quả hơn nhiều!
"Nói không sai, cho phép ngươi lần sau đi theo huynh trưởng ra ngoài chơi."
Nữ Oa nói xong liền trở về tẩm cung của mình.
Linh Châu Tử nhất thời hớn hở vui mừng, chúc mừng lên.
Trong ngày thường, nàng chỉ có thể đợi tại Oa Hoàng cung, thỉnh thoảng mới có thể đi theo Phục Hy lão gia ra ngoài du ngoạn.
...
Tô Mục rời khỏi Oa Hoàng cung, liền trực tiếp hướng phía Hồng Hoang bay đi.
Nếu như biết rõ tính toán của Nữ Oa, tất nhiên sẽ bật cười.
"Lần này chỉ cần không có gì ngoài ý muốn, Vu tộc ta liền có thể thoát thân trong lượng kiếp."
Tâm tình Tô Mục lúc này mười phần không tệ, ngược lại cũng không phải đặc biệt gấp gáp, dứt khoát một đường chậm rãi hướng phía Ngũ Trang quan mà đi.
Dù sao khoảng cách lần lượng kiếp sau còn có vạn năm thời gian, thời gian rộng thùng thình mười phần.
"Uy, tiểu tử phía trước kia, mau tránh ra!"
Ngay tại lúc Tô Mục trong tâm yên lặng tính kế bố cục sau này, một giọng nói cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn.
Ngẩng đầu nhìn lại, phát hiện một con Long tộc cảnh giới Đại La đang bị mấy tên yêu tộc Đại La Kim Tiên truy sát.
Vừa vặn lộ tuyến của bọn chúng, không sai lệch, hướng phía hắn mà tới.
Tô Mục thấy vậy không hề gợn sóng, thậm chí cũng chẳng buồn liếc nhìn, vẫn dựa theo quỹ tích ban đầu mà phi hành.
Chỉ mấy cái Đại La, thì có thể làm gì? Đụng vào, ngoài việc tự đụng chết mình ra, thì có thể làm gì khác?
Thấy Tô Mục không hề bị lay động, Long tộc đang bị truy sát kia trong lòng cũng nóng nảy.
"Tiểu tử này, tốc độ phi hành chậm như vậy, trên người lại không thấy khí tức mạnh mẽ gì, chắc hẳn chỉ là một tiểu bối Kim Tiên."
"Bất quá ta đã lòng tốt nhắc nhở, kẻ đáng chết thì không cứu được!"
Lúc này, Ngao Thương đang lấy tốc độ cực nhanh để chạy thoát thân, căn bản không kịp thay đổi phương hướng, chỉ có thể hơi lệch người, nguy hiểm lại càng thêm nguy hiểm, tránh được Tô Mục.
Nhưng mấy tên yêu tộc phía sau cũng chẳng quan tâm những cái kia, thấy có tu sĩ cản đường, bọn chúng liền xông ngang đâm thẳng, muốn đụng tới.
"Hừ, tiểu tử này sợ là sợ đến choáng váng rồi." Phát hiện Tô Mục không trốn không né, một yêu tộc đại năng trong đó châm chọc cười nói.
Hôm nay Đế Tuấn bệ hạ hạ lệnh, không cho phép cùng Vu tộc phát sinh ma sát.
Hôm nay thật không dễ gì mới nhìn thấy một con Long tộc, mấy tên đại năng Yêu Đình này tự nhiên không nhịn được.
Long tộc toàn thân đều là bảo bối, chỉ cần có thể ăn thịt, liền có thể bớt đi vạn năm khổ tu.
Huống chi loại Long tộc Đại La lạc đàn này, cũng không dễ gặp a!
Mắt thấy mấy tên yêu tộc sắp đụng vào Tô Mục, Long tộc vốn đã thoát khỏi kia rốt cuộc không ngờ quay đầu trở về vọt đến.
"Thôi đi, ta Ngao Thương hôm nay dù sao cũng khó thoát, không nên liên lụy người khác."
"Uy, thả hắn đi, Lão Tử không chạy!"
Hắn thân là Long tộc, vẫn có sự kiêu ngạo của mình.
Cho dù chết, cũng không muốn liên lụy đến người khác.
Đằng nào hôm nay dưới sự truy sát của mấy tên Đại La này, hắn cũng không có hy vọng trốn thoát rồi.
Nghe thấy lời của Ngao Thương, mấy tên yêu tộc đại năng cũng sửng sờ.
Bất quá sau đó cười lớn nói: "Ha ha, thú vị, thú vị, con Tiểu Long này làm ta cười chết mất."
"Được, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn không chạy nữa, tiểu tử này chúng ta cũng không quan tâm."
Mấy tên yêu tộc đại năng thấy Long tộc kia không chạy, tự nhiên cũng không cần liều mạng đuổi theo.
Lần lượt dừng lại trước người Tô Mục không đến 100 mét.
Ngao Thương thấy vậy thở phào nhẹ nhõm: "Còn tốt, nguy hiểm thật, tiểu tử kia suýt nữa bị va thành đống cặn bã rồi."
Tô Mục thấy vậy cũng lẩm bẩm: "Nguy hiểm thật, suýt chút nữa mấy tên ngu ngốc làm bẩn quần áo của ta."
Nếu như ban nãy mấy tên yêu tộc Đại La kia không dừng lại, lấy toàn lực tốc độ đuổi theo, đánh vào người Tô Mục, tất nhiên sẽ bị đụng phải chia năm xẻ bảy.
Tuy rằng có thể dùng linh khí để loại bỏ vết bẩn, nhưng Tô Mục vẫn cảm thấy khó chịu.
Nghe thấy cuộc đối thoại này, Tô Mục vốn không muốn nhúng tay cũng cảm thấy rất thú vị.
"Tiểu tử, mau đi đi, nếu có cơ hội, mong rằng giúp ta đến Bắc Hải một chuyến, nói rằng Ngao Thương đã vẫn lạc."
Ngao Thương cười khổ một tiếng, lên tiếng thúc giục để Tô Mục rời đi.
Nhưng Tô Mục đã hứng thú, dĩ nhiên không có ý định rời đi.
"Ồ? Bắc Hải à, ta chưa đi qua, không biết đường."
"Hay là tự ngươi trở về nói đi?" Tô Mục vừa nói, ngón tay thon dài nghịch nghịch dải Hồng Mông tử khí bên hông.
Nghe vậy, Ngao Thương nhất thời tức đến hoa mắt chóng mặt, tiểu tử này có phải là kẻ ngốc không vậy? Ta nếu có thể trở về, còn cần ngươi nói sao?
Mấy tên yêu tộc Đại La khinh thường mở miệng: "Tiểu tử, không muốn chết thì mau đi đi, tranh thủ lúc chúng ta chưa đổi ý, ngươi vẫn còn cơ..." Lời còn chưa dứt, tên Đại La kia bỗng nhiên lộ vẻ hoảng sợ.
Đồng bọn bên cạnh phát hiện sự khác thường của hắn, nhìn theo ngón tay run rẩy của hắn.
Thanh niên kia lúc này đang lộ vẻ tươi cười nhìn bọn chúng, trong tay nghịch nghịch, nghịch nghịch chính là... Hồng Mông tử khí! ?
Thanh niên... Hồng Mông tử khí làm đai lưng...
"Chúng ta sai rồi, chúng ta đi ngay, đại gia ngài đừng tức giận, vừa rồi là miệng hắn thối!"
Vừa nói, tên Đại La kia trực tiếp ra tay với đồng bọn vừa lên tiếng trào phúng Tô Mục, đánh một kích vào đầu tên yêu tộc đang mặt đầy hoảng sợ nhìn Tô Mục.
"Oành" Đầu của tên Đại La yêu tộc kia nổ tung thanh thúy như dưa hấu.
Tô Mục thấy vậy, nụ cười càng thêm nồng đậm.
Giả bộ hòa ái an ủi: "Ta làm sao lại tức giận chứ? Chư vị tiền bối có thể tuyệt đối không nên để ý ta a!"
Ba tên Đại La yêu tộc còn lại, nhất thời cảm thấy trên lưng một lớp mồ hôi lạnh.
Không có lý do gì khác, chỉ dựa vào dải Hồng Mông tử khí kia, bọn chúng đã biết được thân phận của thanh niên trước mặt.
Tô Mục!
Tô Mục là ai chứ? Người kia chính là kẻ khiến Đế Tuấn bệ hạ cũng phải sợ, Thất đại yêu vương cũng không dám nhắc tới, ngay cả Đạo Tổ cũng phải nể mặt ba phần.
Tạo nghiệp rồi!
Vốn tưởng rằng lần này ngẫu nhiên gặp được một con Long tộc, là một mối cơ duyên.
Hiện tại thì hay rồi, đi thẳng đến cuối cuộc đời, cuộc sống bỗng nhiên chẳng còn hy vọng!