Chương 3:
Về đến nhà, tôi đóng cửa phòng lại, từ từ ngồi dựa vào cánh cửa.
Bốn năm trước, vừa tốt nghiệp không lâu, tôi đã quen Chu Tri Tiết trong một sự kiện.
Nhìn anh ta hùng hồn nói chuyện, phong thái lịch lãm, tôi đã sa vào lưới tình.
Lúc đó tôi cảm thấy anh ta hiểu biết thật nhiều, bạn bè tôi cũng trêu anh ta là "Vua hiểu biết".
Tôi sùng bái anh ta, ngưỡng mộ anh ta.
Anh ta cũng rất thích cái vẻ tôi ngưỡng mộ anh ta.
Chẳng mấy chốc, chúng tôi đến với nhau, trải qua một quãng thời gian ngọt ngào.
Anh ta bỏ dở công việc để đưa tôi đến sa mạc ngắm sao Bắc Cực.
Anh ta sẽ hôn lên má tôi khi bình minh vừa hé.
Anh ta nói sẽ để tôi làm công chúa suốt đời.
Tôi mỉm cười ngọt ngào, nhưng lại quên mất, kết cục của công chúa trong truyện cổ tích, đa số đều không tốt đẹp.
Một giọt nước mắt rơi xuống mu bàn tay, tôi mới nhận ra mình đã khóc.
Tôi cười nhạo một tiếng, đứng dậy thu dọn hành lý.
Tôi mở tủ quần áo, hàng loạt chiếc váy trắng tinh tươm đập vào mắt, tôi thoáng ngẩn ngơ.
"Tâm Tâm, em mặc đồ trắng đẹp thật đấy, anh khuyên em nên mặc nhiều vào."
Tôi vui vẻ cất đi những bộ quần áo sặc sỡ.
"Em chọn váy trắng là đúng rồi."
Tôi lặng lẽ thay chiếc quần jeans đang mặc.
"Nụ cười của em thu lại một chút, trông sẽ đoan trang hơn."
Tôi kìm nén khóe môi đang vểnh lên, cười theo khuôn mẫu.
"Tư thế ngồi của em có vấn đề, phải sửa."
Tôi tê dại thẳng lưng.
Nhìn những bức ảnh cũ vừa lật ra, cô gái trong chiếc váy hoa nhí, cười rạng rỡ, phóng khoáng.
Tôi vô cảm cầm kéo lên, từng chiếc váy trắng một được lấy xuống, cắt nát bươm.
Sau đó, tôi lục lại quần áo cũ cho vào vali.
Chứng minh thư, hộ chiếu, các loại giấy tờ đều phải chuẩn bị trước.
Tay tôi chạm vào một cái túi, những tập tài liệu bên trong rơi xuống đất.
Tôi cúi xuống nhặt, nhưng lại bị biểu tượng hoa mẫu đơn đỏ chói trên tài liệu làm bỏng mắt, nước mắt trào ra.