Chương 5:
Hành lý muốn mang đi thật quá ít.
Một vali 24 inch vẫn còn trống một nửa.
Tôi cắt vụn ảnh cưới và vứt vào thùng rác.
Đứng dậy, tôi lại phát hiện một bức ảnh siêu âm 4D màu vàng sẫm kẹp phía sau khung ảnh.
Mắt tôi tối sầm lại, cổ như bị bóp nghẹt.
Tôi cắn chặt răng, khó nhọc lấy thuốc trong túi ra, vừa mở ra thì thuốc đã rải khắp sàn.
Tôi vội vàng cúi xuống, nhặt một viên cho vào miệng, rồi mặc kệ bản thân nằm thẳng trên sàn.
Mãi lâu sau, tôi nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch, mới dần dần bình tĩnh lại.
Thực ra Hựu An nói đúng, tôi suýt chút nữa đã không thể sống nổi rồi.
Nửa năm trước, tôi phát hiện mình mang thai.
Trái tim chai sạn lại dấy lên những gợn sóng, có thêm hy vọng.
Phôi thai nhỏ bé lớn dần trong cơ thể tôi.
Tôi lại có nụ cười.
Chu Tri Tiết trông cũng rất mong chờ.
Anh ấy bắt đầu lên kế hoạch cho em bé.
Mặc quần áo gì, dùng bỉm loại nào, uống sữa bột nhãn hiệu gì.
Anh ấy đều đã sắp xếp xong xuôi.
Tôi dần thấy ở anh ấy dáng vẻ của một người sắp làm cha.
Nhưng cùng với việc anh ấy càng ngày càng mô tả nhiều hơn với tôi.
Tôi phát hiện sự kiểm soát của anh ấy đã lan sang cả đứa trẻ.
Khi nào thì rèn luyện cho con tự ngủ, khi nào thì cai sữa.
Làm thế nào để đặt ra quy tắc cho con, chọn bạn bè như thế nào để giao thiệp.
Từng việc một được liệt kê ra, tay chân tôi dần trở nên lạnh ngắt.
Tôi đã bị uốn nắn đến mức không còn là chính mình nữa, lẽ nào con tôi cũng phải giống tôi? Thậm chí còn đau khổ hơn tôi.
Tôi rất sợ hãi, thức trắng đêm ngày.
Chẳng bao lâu sau, bác sĩ nói với tôi: “Cô Lãnh, rất tiếc, thai của cô đã ngừng phát triển.”
Tôi tự trách mình đến mức không thở nổi.
Chu Tri Tiết lại đổ thêm dầu vào lửa.
“Em thực sự nên tìm nguyên nhân từ chính bản thân mình, anh nghĩ em chưa có những tố chất của một người mẹ có trách nhiệm.”
Tôi không thể tin nổi nhìn anh ấy, mãi lâu sau mới nở một nụ cười mỉa mai.
Tối hôm đó Chu Tri Tiết không về, tôi nằm trong bồn tắm, cơ thể từ từ trượt xuống.
Trong cảm giác nghẹt thở dữ dội, tôi đã nghĩ rất nhiều, thực ra cũng chỉ là một khoảnh khắc.
Rồi đột nhiên bừng tỉnh.
Trân trọng cuộc sống, tránh xa đàn ông tồi, tôi phải sống vì chính mình.