Chương 7:
Nhà cũ à?
Tôi cười khẩy. Điều tôi ghét nhất là phải về nhà cũ ăn cơm với anh ta.
"Tôi không đi đâu."
"Trúc Tâm, em phải biết thân phận của mình, đừng có vô lý nữa."
Châu Tri Hiệt nhìn tôi bằng ánh mắt trách móc.
"Mỗi lần về nhà cũ em đều rất khó chịu, đừng thể hiện như một kẻ xấu làm ảnh hưởng đến sự đoàn kết gia đình."
"Kẻ xấu à?"
"Châu Tri Hiệt, anh bị mù trong tim rồi, mắt cũng mù luôn à?"
"Lần nào mà chẳng phải gia đình anh gây sự trước. Tất cả bát đĩa đều do tôi rửa, ngay cả cô giúp việc ở nhà cũ muốn giúp cũng bị mẹ anh đuổi đi."
"Tay bị bỏng cũng không tha cho tôi, đến kỳ kinh nguyệt đau bụng thì nói tôi làm quá."
"Cái đó thì thôi đi, chỉ là cháu gái anh nhìn thấy tôi, cứ mở miệng ra là nói tôi không xứng hợp tác với thần tượng của nó."
"Ngay cả lần trước tôi sảy thai, cơ thể còn chưa hồi phục, anh cũng cứ nhất quyết lôi tôi từ trên giường dậy để về nhà cũ."
Những cảm xúc bị kìm nén bấy lâu, vào khoảnh khắc này bùng nổ như một quả bom, khiến tôi tan nát.
Mặc dù tôi đã lấy hết can đảm để thoát khỏi anh ta, thoát khỏi nhà họ Châu, nhưng những ấm ức vì bị chèn ép đến mức đánh mất bản thân suốt những năm qua vẫn như những nhát dao đâm xuyên trái tim tôi.
"Châu Tri Hiệt, tôi là người, không phải con rối trong tay anh. Vì anh, sự nghiệp diễn xuất mấy năm nay của tôi gần như bị hủy hoại. Anh thích điều khiển cuộc đời người khác đến thế, chi bằng anh đi làm tài xế đi."
Nước mắt tôi cứ thế rơi xuống, đôi mắt sưng húp, đau như bị kim châm.
Những ấm ức tôi phải chịu ở nhà cũ, sao Châu Tri Hiệt có thể không hiểu.
Chỉ là trong lòng anh ta, hình tượng người vợ hiền mẹ đảm mà anh ta tạo ra cho tôi phải là đoan trang, rộng lượng.
Lần đầu tiên thấy tôi hét vào mặt mình, anh ta có chút sững sờ.
Nhưng chỉ một lát sau, anh ta đã điều chỉnh lại được: "Bây giờ tâm trạng em rất không tốt, cứ bình tĩnh đã."