Chương 28: Tư tàng tinh hạch? Ngươi xem xử lý thế nào đi.
"Giang ca, lượng Thiên Tinh hạch bạo dẫn này rõ ràng cao hơn trước đó."
"Dưới lầu, tại trung tâm thương mại tầng năm, chúng ta tổng cộng tìm được 511 con zombie, thu về 393 tinh hạch. Dựa theo phân phó của ngài, sáu anh em chúng tôi mỗi người ăn một cái, còn thừa lại 387 cái, tất cả đều ở chỗ này."
Trước bữa tối, Ngô Văn Cường cuối cùng cũng dẫn mấy người mang toàn bộ tinh hạch đến.
Trong một chiếc túi nhựa nhỏ, đầy ắp những viên tinh hạch màu ngà, nửa trong suốt.
Nhờ được rửa sạch, chúng không chỉ không có mùi hôi thối, mà còn thoang thoảng hương thơm nhè nhẹ.
Cứ như một món mỹ thực nào đó, khiến người ta chỉ nhìn thôi đã thèm thuồng.
Giang Vũ không đưa tay ra lấy, ánh mắt đảo qua từng người, cuối cùng dừng lại trên mặt Ngô Văn Cường:
"Xác định tất cả đều ở chỗ này chứ?"
Ngô Văn Cường khựng lại một chút, trong lòng dâng lên một dự cảm chẳng lành, nhưng vẫn cắn răng gật đầu nói:
"Xác định, anh em thu thập được đều đem nộp lại cho tôi để đảm bảo, tuyệt đối không có ai tư tàng."
"Ồ, cho ngươi năm phút, ngươi xác nhận lại một chút đi."
Giang Vũ không nói thêm gì, chỉ khẽ cười, rồi đứng dậy rời đi.
Trên bàn trà bày biện một túi tinh hạch đầy ắp, nhưng không một ai dám đưa tay ra lấy, tất cả đều lộ vẻ sợ hãi, nhìn nhau dè chừng.
Ngô Văn Cường im lặng một hồi rồi mới lên tiếng:
"Giang ca thần thông quảng đại, anh ấy đã nói vậy, chắc chắn là có ai đó trong số các cậu giấu tinh hạch rồi."
"Đưa ra đi, chẳng qua chỉ là linh giai tinh hạch thôi mà, có cơ hội thì chúng ta tự đi thu thập cũng được, không cần thiết phải làm vậy."
Hắn âm thầm truy vấn, nhưng không nhận được bất kỳ phản hồi nào, mấy người nhìn nhau, cứ như chuyện này chẳng liên quan gì đến họ.
Thấy vậy, sắc mặt Ngô Văn Cường lại trầm xuống vài phần.
Nếu có người giấu một hai viên tinh hạch thì hắn thấy cũng không phải chuyện gì to tát, có thể là do nhất thời tham niệm xui khiến, hoặc cũng có thể là lúc thu thập tinh hạch vô tình để quên trong túi.
Đều có thể thông cảm được.
Nhưng việc giấu tinh hạch bị phát hiện mà còn ngoan cố không nhận, đúng là chưa thấy quan tài chưa nhỏ lệ.
Tính chất của việc này hoàn toàn khác biệt.
Chỉ có thể nói rõ người này có quá nhiều tâm tư, không phải là người dễ khống chế.
Người nắm quyền ghét nhất điều gì? Là những kẻ cả ngày gào thét gây sự ư?
Đương nhiên là không phải.
Điều họ ghét nhất là những kẻ không chịu sự khống chế!
Ngô Văn Cường dù sao cũng từng làm ông chủ, đối với điều này chắc chắn là nắm rõ trong lòng.
Thấy vẫn không có ai đứng ra, hắn nhắc nhở một lần nữa:
"Lời này tôi không muốn phải nhắc lại lần thứ hai."
"Nếu vẫn không ai nhận, tôi coi như tất cả các cậu đều không giấu tinh hạch, nhưng nếu đợi lát nữa Giang ca đưa ra bằng chứng các cậu giấu tinh hạch thì đừng trách tôi không niệm tình xưa."
"..."
Vẫn là sự im lặng bao trùm.
Thấy vậy, Ngô Văn Cường không khỏi thở dài.
Tuy rằng chỉ mới quen biết nhau vài ngày, nhưng theo hắn thấy, Giang Vũ không phải là người nói suông, nếu không có nắm chắc, vừa rồi chắc chắn sẽ không nói ra những lời như vậy.
Thở dài một hơi, hắn không hỏi nữa, chỉ im lặng chờ đợi.
Một lát sau, Giang Vũ quay trở lại:
"Các ngươi đã xác định rõ chưa?"
"Xác định rồi, không có ai tư tàng cả."
Giang Vũ nhún vai, không hề bất ngờ trước kết quả này.
"Lý Vân Huy."
"Giang ca có gì dặn dò ạ?"
"Đồ ăn xong chưa?"
"Xong rồi, lúc nào cũng có thể dùng bữa."
"Chưa vội, ngươi đi đến quầy thu ngân của phòng bi-a tận cùng bên trong tầng năm của trung tâm thương mại, mang cho ta cái túi đeo vai ở đó."
Nghe vậy, Lý Vân Huy vội vàng chạy xuống lầu, thậm chí còn chưa kịp cởi tạp dề nấu ăn.
Ngô Văn Cường nghe Giang Vũ nói đến địa điểm, ánh mắt liền rơi vào một thanh niên bên cạnh.
Tiền Ba, người phụ trách thu thập tinh hạch ở khu vực đó.
Mấy huấn luyện viên thể hình khác cũng nhao nhao nhìn theo.
Lúc này, sắc mặt Tiền Ba tái nhợt, trên mặt tràn đầy sợ hãi, không thốt nên lời.
Hắn vừa rồi cố tình không nhận, chẳng phải vì hắn giấu tinh hạch ở một chỗ khác sao, đến lúc đó dù có khám người cũng không thể tìm ra gì.
Ai ngờ Giang Vũ không chỉ biết hắn giấu tinh hạch, thậm chí còn biết chính xác chỗ hắn giấu, điều này thật quá đáng sợ.
"Ba Tử, thật không ngờ ngươi lại làm chuyện này, lúc trước khi chúng ta quyết định đi theo Giang ca, tôi đã nói với các cậu những gì, các cậu còn nhớ không?"
Nhìn sắc mặt của hắn, Ngô Văn Cường biết chắc chắn chính là hắn đã giấu tinh hạch.
Vẻ mặt hắn cũng trở nên âm trầm.
"Giang ca không chỉ giúp chúng ta trở thành tiến hóa giả, còn lo cho chúng ta ăn uống."
"Những con zombie này đều do anh ấy giết, chúng ta chỉ là làm công việc chân tay thôi, mà mỗi người đã được chia một viên tinh hạch."
"Cậu nhìn xem những món ăn này, đây là tận thế đấy, ngoài chúng ta ra, còn ai được ăn ngon như vậy?"
"Giang ca đối với chúng ta không tệ chứ?"
Tiền Ba run rẩy đứng dậy:
"Giang ca, Ngô ca. Tôi nhất thời hồ đồ, bị ma quỷ ám ảnh, sau này tôi không dám nữa."
Nói rồi hắn vội vàng quỳ xuống, cuống quýt dập đầu trước Giang Vũ.
Ngô Văn Cường quay đầu nhìn lại, rõ ràng là muốn biết Giang Vũ định xử lý như thế nào.
Nhưng Giang Vũ lại khoát tay nói:
"Đừng nhìn ta, lúc trước ngươi đã nói thế nào, hy vọng ngươi còn nhớ, chuyện này ngươi tự xử lý, ta không hỏi."
Lúc này, Lý Vân Huy cũng thở hồng hộc chạy lên lầu, mang theo một chiếc ba lô nhỏ.
"Giang ca, tìm thấy rồi, tổng cộng ba viên linh giai tinh hạch, giấu trong cái túi này."
Nói rồi định lấy tinh hạch ra.
"Ngươi cứ giữ lại mà dùng, Dương Thang hầm xong chưa? Cho ta xin một bát canh."
"Vâng, tốt quá, Giang ca, anh cứ ngồi chờ một lát, có ngay ạ."
Lý Vân Huy liên tục gật đầu.
Ngô Văn Cường thấy vậy thì không nói thêm gì, một đoàn người dẫn Tiền Ba rời khỏi căn phòng.
Giang Vũ muốn ăn cơm ở đây, nên chắc chắn là không thể làm một số việc trong căn phòng này.
Rất nhanh, từ căn phòng bên cạnh đột nhiên vọng ra tiếng kêu thảm thiết như tiếng lợn bị chọc tiết.
Một lát sau, Ngô Văn Cường dẫn theo mấy đàn em quay trở lại, khom người nói:
"Giang ca, Tiền Ba làm không sạch sẽ, tôi đã chặt một tay của hắn, hắn chắc cũng đã biết sai."
Nói rồi ra hiệu một cái.
Tiền Ba, người đã mất một tay phải, lập tức hiểu ý, vội vàng quỳ xuống khóc ròng:
"Giang ca, tôi biết sai rồi, sau này tôi không dám nữa."
Giang Vũ đang dùng bữa, tiện thể liếc nhìn hắn một cái, đáy mắt lóe lên kim quang.
Khoảnh khắc sau, Tiền Ba vẫn còn đang dập đầu thì cơ thể co giật lại, ngã thẳng xuống.
"Chỗ này của ta không phải tòa án, không có gì gọi là tiêu chuẩn cân nhắc mức hình phạt cả."
"Lôi đi thôi."
Mấy người trên bàn chứng kiến cảnh này, cũng không dám thở mạnh một tiếng.
Giang Vũ gõ xong bọn họ phía sau sẽ giải quyết mất Tiền Ba, giết gà dọa khỉ, đây là phía trước bọn hắn có dự đoán.
Điều khiến họ không ngờ là Giang Vũ chỉ ngồi yên ở đó, không hề động đậy.
Chỉ liếc nhìn Tiền Ba một cái mà hắn đã chết không thể chết lại.
Thật đáng sợ.
Phương thức giết người khó hiểu này mang đến một chấn động vô cùng lớn.
Những người vốn đã mang lòng kính sợ Giang Vũ nay càng thêm kinh hãi, đồng thời cũng âm thầm vui mừng vì mình đã không bị ma quỷ ám ảnh mà giấu tinh hạch.
Bằng không, có lẽ người đang nằm co giật trên mặt đất kia còn phải thêm một người nữa.