Chương 32: Hà Hạ căn cứ sinh tồn
"Chúng ta là người sống sót ở phụ cận đây thôi, không có ác ý gì đâu."
Đối phương vũ khí cực kỳ đơn sơ, bất quá Giang Vũ ngược lại không có lựa chọn trực tiếp dùng nắm đấm để nói chuyện.
Hắn đối với tình huống ở nơi này còn chưa hiểu rõ, trước mắt tốt nhất vẫn là đừng làm loạn thì hơn.
"Người sống sót ở phụ cận?"
Đứng đầu là một thiếu niên nhìn lên mới mười lăm mười sáu tuổi, chỉ chỉ ra phía ngoài một vùng biển mênh mông:
"Nơi này đã thành một hòn đảo hoang rồi, các ngươi làm sao qua được đây?"
"Dùng bè gỗ tự chế trôi tới."
"Bè gỗ đâu?"
"Lúc nhanh cập bờ thì nó đã tan thành từng mảnh rồi, chúng tôi nghe nói ở đây có nhà kho dự trữ chiến lược, có thể cung cấp ăn uống nên mới tới. Mấy ngày rồi chưa có gì bỏ bụng, trên người vẫn còn ướt lạnh nữa, tiểu ca có thể cho chúng tôi vào trong trước được không?"
Tuy là Giang Vũ và những người khác ngồi Huyền Vũ tới, nhưng lúc lên bờ vẫn là khó tránh khỏi bị dính nước, lúc này trên mình đều có chút lầy lội.
Hai người bọn hắn đều là dị năng giả, thể chất khác hẳn với người thường, tất nhiên đối với cái này không để ý.
Nhưng ở ngoài người nhìn vào, hai người kia cũng là toàn thân trên dưới ướt nhẹp, thời tiết này nếu không cho bọn hắn đi vào, e rằng chẳng mấy chốc sẽ chết rét mất.
Thiếu niên kia cùng mấy người khác liếc nhìn nhau một cái, sau đó liền khoát tay nói:
"Theo chúng tôi đi."
"Thật là kỳ lạ, cách nơi này gần nhất là các tòa cao ốc, tối thiểu cũng có mấy cây số. Người trên núi phần lớn là trước khi trời mưa lớn thì từ phụ cận trốn qua tới, đây vẫn là lần đầu tiên trông thấy có người có thể sử dụng bè gỗ tự chế trôi qua đây."
"Vận khí tốt, vận khí tốt thôi."
"Xưng hô như thế nào? Quy củ của căn cứ chúng tôi cực kỳ nghiêm khắc, các ngươi có thể ở lại đây hay không còn phải xem ý của Lưu chủ nhiệm."
Thiếu niên tựa hồ là người đứng đầu trong đám người này, một bên dẫn đường ở phía trước, một bên hỏi han vài vấn đề.
"Giang Vũ."
Giang Vũ lấy ra một bao thuốc lá chưa mở, kín đáo đưa cho thiếu niên:
"Nơi này không phải là nhà kho dự trữ chiến lược trước đây sao? Sao giờ lại thành căn cứ rồi? Còn nữa, tiểu ca xưng hô như thế nào?"
Thiếu niên trông thấy điếu thuốc lá nhét vào trong tay, ánh mắt rõ ràng có chút giãy dụa, nhưng vẫn là thu xuống.
"Ta tên là Trương Hạo."
"Nơi này trước đây chính xác là nhà kho dự trữ của chính phủ, sau tận thế bởi vì có rất nhiều người tụ tập đến nơi này, Lưu chủ nhiệm phụ trách thủ tục an toàn của nhà kho liền đổi tên Hà Hạ chiến lược dự trữ nhà kho thành Hà Hạ căn cứ sinh tồn."
"Chỉ là để mượn dùng vật tư ở nơi này để thu thập càng nhiều người sống sót, để có thể sinh tồn được trong thiên tai này."
Vừa nói, hắn vừa chỉ ra bên ngoài:
"Nhìn tình huống này đi, trên mạng còn có rất nhiều người không tin tận thế đã đến, thật là ngây thơ."
Giang Vũ theo hướng ngón tay của hắn nhìn lại.
Ngọn đồi nơi nhà kho tọa lạc lúc này trông như là một hòn đảo hoang, còn xung quanh thì là biển cả mênh mông vô bờ, chỉ có thể nhìn thấy một vài tòa nhà cao tầng nhô lên trên mặt nước.
Mặc ai nhìn vào cũng đều thấy đây là một cảnh tượng tận thế.
So với những người trốn ở trong các tòa nhà lớn chờ mong người của chính phủ đến cứu viện, những người sinh hoạt ở trên vùng đất cao này có khả năng trông thấy thảm trạng của thành phố bây giờ, e rằng lại càng dễ dàng chấp nhận sự thật tận thế đã đến.
Cũng khó trách chưa đầy một tuần lễ, bọn hắn đã thành lập nên một căn cứ tận thế.
"Này, chính là chỗ này, đi vào cần phải nộp lên vũ khí và các thiết bị truyền tin trên người, các ngươi tốt nhất là thành thật phối hợp."
"Tất nhiên, nếu các ngươi muốn đi thì bây giờ đi vẫn còn kịp đấy."
Trên mặt Trương Hạo không có biểu tình gì, nhưng trong lời nói lại tựa hồ như đang ám chỉ điều gì đó.
Căn cứ sinh tồn lại còn muốn nộp vũ khí và thiết bị truyền tin sao?
Giang Vũ đã sớm biết bên trong có mờ ám, đối với điều này cũng không quá bất ngờ.
Không để ý đến lời nhắc nhở hảo tâm của thiếu niên, hắn lại nhét vào tay Trương Hạo một gói thuốc lá, sau đó liền trực tiếp hướng về phía cửa nhà kho đi đến.
Ở cửa ra vào quả nhiên có mấy người mặc đồng phục an ninh, vóc dáng vạm vỡ trấn giữ.
Chỉ là bộ đồng phục này không vừa vặn, chỉ nhìn thôi cũng biết không phải của bọn hắn.
"Người nào?"
"Liêu ca, đây là những người sống sót mà chúng tôi phát hiện trong lúc tuần tra, bọn họ dùng bè tự chế trôi tới, muốn gia nhập căn cứ của chúng ta."
Thiếu niên bất động thanh sắc đem bao thuốc lá mà Giang Vũ cho đưa cho tráng hán cầm đầu ở cửa.
Tráng hán thấy là thuốc lá Hoa Tử, lập tức mặt mày hớn hở, vỗ lên vai Trương Hạo nói:
"Tiểu Trương à, sau này gặp phải loại người lai lịch không rõ thế này cũng không thể tùy tiện dẫn vào trong căn cứ."
"Lời của Lưu chủ nhiệm cậu cũng đừng quên, vật tư ở đây dù có nhiều đến đâu cũng không chịu nổi việc quá nhiều người sống sót đến tạo gánh nặng đâu. Chúng ta cần phải cân nhắc đến sự phát triển lâu dài, không phải ai cũng có thể thu lưu được."
"Lần này coi như Liêu ca tôi không thấy chuyện này, lần sau không được tái phạm nữa đấy."
Dứt lời, hắn nhìn về phía hai người Giang Vũ, lập tức lại lớn tiếng hỏi:
"Tên gì, tuổi tác, có phát hiện ra dị năng gì không, có phải là tiến hóa giả hay không, trước tận thế làm công việc gì?"
"Giang Vũ, 26 tuổi, từng ăn qua tinh hạch zombie, theo như cách nói trên mạng thì chắc là tiến hóa giả linh giai, trước tận thế là kỹ thuật viên ngành lưới điện."
Loại trừ tên và tuổi tác ra, còn lại đương nhiên là nói dối.
Quả nhiên, tráng hán được gọi là Liêu ca kia nghe xong lời này lập tức ánh mắt sáng lên:
"Kỹ thuật viên ngành lưới điện? Kỹ thuật này của cậu có tác dụng lớn đấy, còn cô nương bên cạnh cậu thì sao?"
"À, nàng là bạn gái của tôi, tên là Tô Lạc Lạc, trước tận thế còn đang đi học."
"Sinh viên à? Sinh viên thì tốt."
Một nhóm tráng hán giữ cửa đều lộ ra nụ cười đầy ý vị.
Khiến Tô Lạc Lạc sợ hãi, không tự chủ nép ra sau lưng Giang Vũ.
"Được rồi, đi vào đi. Trước hết đến cái nhà máy đằng kia tự tìm chăn đệm trải xuống đất mà ở tạm, sau đó sẽ có người đến phân công nhiệm vụ cho các người. Ở đây chúng tôi không nuôi những kẻ ăn không ngồi rồi đâu."
Mấy tên tráng hán mở toang cánh cửa chính.
Phía sau cánh cửa là một mảnh đất trống lớn, đối diện cửa chính là nhà máy mà bọn hắn vừa nhắc tới.
Nơi này hẳn là trước tận thế dùng để gia công sơ bộ và chuyển vận hàng hóa cho nhà kho.
Càng xa hơn là mấy cái kho chứa đồ to lớn, từ xa nhìn lại giống như những ngọn núi.
Giang Vũ sử dụng dị năng một cách dễ dàng liền có thể trông thấy bên trong là đủ loại vật tư chất chồng như núi.
Có lẽ là vì thời tiết lạnh, bên ngoài nhà máy hiện tại không có một bóng người.
Hai người Giang Vũ đi vào bên trong thì phát hiện toàn bộ nhà máy hiện tại cũng đã chật ních chăn đệm dưới đất, có người thì dựng tạm túp lều để có chút không gian riêng tư.
Lúc này số người ở bên trong nhà kho cũng không tính là nhiều, phần lớn chỉ còn lại một ít người già và trẻ nhỏ.
Hoặc là nằm vật vờ trên mặt đất, hoặc là tụm năm tụm ba lại bên cạnh đống lửa, thỉnh thoảng lo lắng nhìn ra bên ngoài, tựa hồ đang chờ đợi ai đó trở về.
Quần áo trên người những người này đại bộ phận đều rất đơn bạc, nhà máy lại bốn phía lộng gió.
Mặc dù không có nguy cơ bị trúng độc khí CO khi đốt lửa trong phòng, nhưng rõ ràng là không thể chống đỡ được cái lạnh khắc nghiệt bên ngoài.
Trong toàn bộ nhà máy đều tản ra một mùi khai của phân và nước tiểu, có thể trông thấy rất nhiều chăn đệm dưới đất hoặc bên cạnh túp lều đều bày một vài thùng nhựa để làm nhà vệ sinh.
Nói thật, trước khi tới đây, Giang Vũ tuy là thông qua Huyền Vũ biết được số người ở nơi này liên tục giảm đi, cũng đã đoán được bên trong có mờ ám.
Nhưng cái hoàn cảnh sinh tồn tồi tệ này vẫn khiến hắn có chút không ngờ tới.
Dù sao thì đây cũng từng là nhà kho dự trữ chiến lược cấp quốc gia, lượng vật tư trữ hàng ở đây có thể nói là chất chồng như núi.
Đừng nói chỉ có bấy nhiêu người, coi như số người ở đây tăng gấp mười lần, thì mười năm cũng không ăn hết dùng hết số vật tư ở bên trong.
Cuộc sống hiện tại của những người này lại khác quá nhiều so với suy đoán của hắn.