Chương 12: Cát Mễ Tử, ngươi xem một chút người ta, Hồng Hưng Quan Tổ, đều ban thần!
Một ngày mới bắt đầu,
Vịnh Causeway, đường Lockhart,
Sáng sớm, Trần Hạo Nam dậy thật sớm, tập hợp Đại Thiên Nhị, Bạo Bì hai người, xuống lầu ăn điểm tâm.
Bởi vì không còn uy phong sau khi chặt Ba Bế, cho nên Trần Hạo Nam không có mua xe thể thao Toyota màu đỏ, thế là cũng không có cơ duyên cùng Tiểu Kết Ba, hiện tại vẫn còn là một thằng độc thân.
Mà ngay hôm qua, Sơn Kê không thể đối mặt việc người phụ nữ của mình bị Trần Hạo Nam thao, cũng không thể đối mặt việc Sào Bì vì mình mà chết, cho nên quyết định đến "cong cong" đầu nhập vào biểu ca.
Trần Hạo Nam cũng không thể đối mặt Sơn Kê, cho nên đã không tiễn, chỉ có thể nhờ Đại Thiên Nhị giao cho Sơn Kê một chiếc Rolex.
Sơn Kê vừa đi, tình cảm thâm hậu 5 huynh đệ liền chỉ còn lại Trần Hạo Nam, Đại Thiên Nhị, Bạo Bì.
Ba người ý chí tinh thần sa sút, ăn điểm tâm xong, chuẩn bị đến B ca quyền quán.
Đột nhiên,
Trên đường đi ngang qua sạp báo, tiếng gào to của lão bản thu hút sự chú ý của Trần Hạo Nam và đồng bọn.
"Bán báo bán báo, tin hot, tin hot!"
"Đại anh hùng cứu người trong tai nạn xe cộ ngày xưa, Quan Tổ Tổ ca, hôm nay thành thần, 4 ngày kiếm đậm 800 vạn!"
"Đi qua đi ngang qua đừng bỏ lỡ, tin hot hôm nay đây~~"
Trần Hạo Nam ba người, bước chân đồng loạt dừng lại.
Ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.
Quan Tổ?
Thành thần?
Không nghe lầm chứ?
Bạo Bì bước nhanh đến sạp báo: "Lão bản, cho tôi một tờ báo về Tổ ca."
Không sai, Trần Hạo Nam đã xưng hô Quan Tổ là Tổ ca.
Mặc dù chuyến đi Ba Bế, Hào Giang, Trần Hạo Nam và anh em đều thiệt thòi lớn, mà Quan Tổ cuối cùng lại được lợi. Sơn Kê từng nói có phải Quan Tổ đã cản trở từ đó để ngư ông đắc lợi hay không, nhưng Trần Hạo Nam, Đại Thiên Nhị bọn người cẩn thận phân tích, cảm thấy khả năng không lớn. Trừ phi Quan Tổ có thể biết trước.
Cho nên, Trần Hạo Nam, Đại Thiên Nhị và những người khác cuối cùng đều quy về: Vận khí quá kém.
Hiện tại Quan Tổ đang lên, Trần Hạo Nam bọn người cũng tâm phục khẩu phục.
"Bạo Bì ca!"
Lão bản sạp báo nịnh hót cầm mấy tờ báo, nhét vào tay Trần Hạo Nam.
Bạo Bì không đưa tiền, trực tiếp quay người rời đi.
Lão bản sạp báo không dám đòi tiền, cũng không nghĩ đến việc đòi tiền, đây là đạo sinh tồn của tiểu thị dân.
Trần Hạo Nam ba người vừa đi, vừa xem báo.
"Vậy mà thật kiếm được 800 vạn!" Bạo Bì kinh hô.
Bản thân hắn nghèo rớt mồng tơi, bình thường nhiều nhất cũng chỉ có mấy ngàn, qua tay phí câu lạc bộ cũng chỉ mới mấy vạn mười mấy vạn, hắn không thể tưởng tượng được 800 vạn là khái niệm gì, tóm lại là cực kỳ nhiều, cực kỳ nhiều.
Đại Thiên Nhị xem xét kỹ càng: "Lại là tin tức phỏng vấn quản lý VIP cổ phiếu của công ty lớn như chứng khoán FUTU, xem ra Tổ ca thật sự kiếm được 800 vạn."
"Nam ca, hay là chúng ta cũng tìm Tổ ca giúp đỡ, đưa tiền của chúng ta cho hắn, để hắn giúp chúng ta mua cổ phiếu đi?" Bạo Bì nhìn Trần Hạo Nam.
Đại Thiên Nhị cũng vô cùng tâm động.
Trần Hạo Nam: "Các cậu có tiền không?"
Bạo Bì: "Tôi có hơn 5000."
Đại Thiên Nhị: "Tôi có hơn 3 vạn."
Trần Hạo Nam vuốt vuốt lông mày: "Tôi cũng chỉ có hơn 8000, ít như vậy, tôi sợ Tổ ca không muốn."
Bạo Bì: "Không thử thì làm sao biết được hay không? Biết đâu lại được?"
Trần Hạo Nam: "Được, đi, đi quyền quán tìm B ca."
. . .
B ca bên này, cũng đã thấy báo, lúc này đang bận rộn nghe hết cuộc điện thoại này đến cuộc điện thoại khác.
"Ha ha ha ~~~ Cơ ca, tình hình cụ thể thế nào tôi cũng không biết, tôi mới vừa nhìn thấy báo mới biết... Yên tâm, tôi giúp anh hỏi thử..."
"Diệu ca, không gọi được điện thoại cho A Tổ, đợi anh ấy về tôi sẽ giúp anh hỏi thử..."
"Tưởng Sinh, cái gì? Anh muốn ném 2 triệu? Được, đợi sau đó tôi hỏi A Tổ."
"Thái tử ca, muốn tham gia đầu tư cổ phiếu? Cái này tôi không quyết định được, nhưng tôi có thể giúp anh hỏi A Tổ..."
"Hưng thúc, oa, người lớn tuổi cũng biết chuyện này à..."
"Mập lão Lê..."
Các đại đường khẩu, còn có một số thúc bá, đều nhao nhao gọi điện thoại tới, có người hỏi tình hình, có người muốn tham dự.
"B ca!"
"B ca!" *2
Trần Hạo Nam, Đại Thiên Nhị, Bạo Bì gõ cửa đi vào văn phòng đại lão B, so với trước kia, bọn họ có chút câu nệ.
Đại lão B nhìn Trần Hạo Nam ba người, khẽ gật đầu, sau đó tiếp tục trò chuyện điện thoại với Mã Vương Giản.
Trần Hạo Nam ba người nghe xong, rõ ràng là các đường chủ gọi điện thoại cho đại lão B, muốn móc nối với Quan Tổ, cùng nhau phát tài trên thị trường chứng khoán.
Trần Hạo Nam, Đại Thiên Nhị, Bạo Bì ba người nhìn nhau, bọn họ ý thức được, lần này vị trí đường chủ của Quan Tổ, có vẻ như chắc chắn rồi!
Trần Hạo Nam cảm thấy một trận tâm tình phức tạp.
Ngày xưa, hai người đều cùng nhau chơi bùn.
Mà bây giờ, Quan Tổ đã leo lên bậc thang mây xanh, mình vẫn còn chơi bùn.
Loại cảm giác mất mát này...
Không bao lâu, đại lão B nghe xong mấy cuộc điện thoại của đường chủ, thúc bá, lại gọi điện thoại cho Quan Tổ, gọi mấy lần mới được.
"A Tổ, Tổ ca, cuối cùng anh cũng nghe máy!" Đại lão B cười ha ha nói.
"B ca, chuyện gì vậy?" Bên kia điện thoại, truyền đến một trận âm thanh gợi cảm, khiêu khích của phụ nữ, phảng phất như đang cao trào, đại lão B lập tức hiểu ra Quan Tổ đang làm gì.
"Anh cứ làm xong đi, sau đó đến quyền quán bên này một chuyến, không quấy rầy anh." Đại lão B cười ha hả nói xong, rồi cúp điện thoại.
"A Nam!"
Đại lão B cúp điện thoại, ngoắc tay với Trần Hạo Nam và đồng bọn,
"Ngồi đi!"
"Cảm ơn B ca!" *3
Trần Hạo Nam ba người lúc này mới dám ngồi xuống, chứ không phải đứng đó.
Thái độ của Đại lão B đối với Trần Hạo Nam ba người lúc này lại có sự thay đổi mới, thấy Quan Tổ sắp thăng đường chủ, thì Trần Hạo Nam sẽ thành người duy nhất có thể đánh đấm dưới trướng anh ta, tầm quan trọng liền được nâng cao.
Đại lão B thành thật với Trần Hạo Nam, nói rõ muốn giao thêm gánh nặng cho Trần Hạo Nam.
Anh em Trần Hạo Nam tự nhiên vô cùng kích động, biểu thị nhất định sẽ không để đại lão B thất vọng, vả lại Sơn Kê không có ở đây, khiến Trần Hạo Nam cũng tự tin hơn một chút.
. . .
. . .
Phố Thượng Hải.
Phố Thượng Hải xuyên qua Du Ma Địa và Vượng Giác, song song với đường Nathan, Temple street, phố Portland.
Nó là một con phố nổi tiếng về phong tình, danh tiếng kém hơn một chút so với phố Portland.
Lúc này,
Trong một quán trà nào đó ở phố Thượng Hải.
Cát Mễ Tử mặc tây phục đeo caravat, đang cầm một tờ báo xem, tiêu đề báo «Anh hùng ngày xưa, hôm nay thành thần, xinh đẹp tổ kiếm đậm 800 vạn!»
Ảnh chụp, là bóng hình dính máu trong hiện trường tai nạn xe cộ kia —— Quan Tổ.
Cát Mễ Tử tự nhiên biết Quan Tổ, là một tay đấm nổi tiếng của Hồng Hưng, nghe đồn gần đây muốn cạnh tranh vị trí đường chủ Vượng Giác, vậy chẳng phải là muốn làm hàng xóm với mình sao?
Không ngờ, Quan Tổ không những có thủ đoạn cao minh trong câu lạc bộ, mà còn đầu tư cổ phiếu giỏi đến mức không còn gì để nói, ba ngày tăng 50%, kiếm 800 vạn, quả thực là cướp tiền.
Lúc này, Quan Tử Sâm mặc áo thun đỏ + tây trang xám, gật gù đắc ý đi bộ đi qua.
Rõ ràng là đã dùng thuốc lắc.
"Cát Mễ Tử, cậu xem người ta Quan Tổ, càn quét thị trường chứng khoán..."
"Còn cậu? Ngày nào cũng đi học, có ích gì?"
Cát Mễ Tử liếc mắt nhìn lão đại Quan Tử Sâm, mặt không biểu tình, rồi tiếp tục xem báo.
Sai lầm lớn nhất của cuộc đời mình, chính là đi theo một lão đại rác rưởi như Quan Tử Sâm, ngày ngày dùng thuốc lắc, ngày ngày đánh bạc, thỉnh thoảng lại tìm hắn vay tiền, có vay mà không có trả.
Không có mình, đường khẩu của Quan Tử Sâm này sớm đã tan rã!
"Lúc nào rảnh, xin chỉ giáo một chút cái vị Quan Tổ này..."
Trong lòng Cát Mễ Tử nảy ra ý nghĩ đó.
Không bao lâu, Long Căn cũng tới.
Cát Mễ Tử: "? ? ?"
Sao hôm nay Long Căn thúc lại rảnh đến đây?
Cát Mễ Tử vung tay với tiểu đệ bên cạnh, tiểu đệ hiểu ý ngay, thuần thục chạy ra ngoài gọi mấy em Nhạc Dương thành "sóng thần" đến.
Tiểu đệ biết, Long Căn thúc thích nhất gái ngực to!
Hai em ngực to vừa vào, nhìn thấy là Long Căn thúc, hiểu ý ngay, rồi bắt đầu thuần thục nhảy nhót, trông có vẻ "sóng cả mãnh liệt".
Long Căn lập tức bất mãn, tức giận mắng tiểu đệ một câu: "Mày coi tao là người thế nào? Tao vừa đến là mày đã bày trò này?"
Tiểu đệ: ". . ."
Gái ngực to: ". . ."
Ông không phải là loại người như vậy sao?
Long Căn: ". . ."
Ánh mắt các người có ý gì?
Long Căn tức giận phất tay: "Cút!"
Sau đó nhìn Cát Mễ Tử: "Hôm nay có xem báo không? Tin tức về Quan Tổ bên Hồng Hưng đầu tư cổ phiếu ấy. Mày ngày nào cũng đi học, chắc là học được không ít rồi nhỉ, sao không đầu tư cổ phiếu?"
Không đầu tư cổ phiếu là không muốn chắc?
Cát Mễ Tử: ". . ."
....