Chương 9
Cơ bụng nóng bỏng xuyên qua lớp áo ngủ mỏng manh của tôi, áp sát vào nhau.
Tôi cứ thế đứng ngây ra mười giây, rồi mới đẩy anh ta ra.
"Không sao đâu, tôi có thể tự bảo vệ mình."
Nhưng...
Tay tôi khẽ nâng cằm anh ta lên, chăm chú nhìn kỹ khuôn mặt đẹp trai này:
"Nếu anh muốn, cũng không phải không thể. Hà Mộ Hiện, tôi sẽ bao nuôi anh. Mỗi tháng tôi cho anh năm mươi triệu. anh chỉ cần đi theo tôi là được."
Đẹp trai như vậy.
Làm bảo vệ chẳng phải quá phí phạm hay sao?
Tôi nghĩ Hà Mộ Hiện sẽ từ chối.
Dù sao thì anh ta có vẻ rất chính trực.
Nào ngờ, ngay giây tiếp theo.
Anh ta lại lao tới.
Ôm lấy eo tôi, gọn gàng đáp một tiếng "được."
Anh ta đồng ý quá nhanh gọn.
Khiến tôi cảm thấy không quen.
Tôi hoảng loạn chạy trốn.
Tắm rửa xong, chuẩn bị đi ngủ.
Hà Mộ Hiện ôm cái gối, nghênh ngang bước vào.
"Anh... anh định làm gì?"
Tôi vội vàng cầm chiếc cốc thủy tinh bên cạnh để tự vệ.
Hà Mộ Hiện chớp mắt, nhanh chóng nằm xuống giường tôi:
"Bao nuôi, chẳng phải nên ngủ chung một giường sao?"
Nhìn ánh mắt trong sáng của anh ta.
Và dáng vẻ đương nhiên như lẽ thường.
Tất cả những lời tôi định nói đều nghẹn lại trong cổ họng.
Hà Mộ Hiện tưởng rằng anh ta chưa làm tôi hài lòng.
Anh ta ôm lấy eo tôi, dụi nhẹ vào lòng tôi:
"Chủ nhân."
Vừa dứt lời.
Hai gương mặt đỏ bừng, bốn mắt nhìn nhau.
Hà Mộ Hiện thậm chí đỏ ửng cả phần cổ xuống dưới.
"Ai... ai dạy anh gọi như vậy?"
Quá xấu hổ.
"Trên mạng nói, nếu bị bao nuôi thì có thể gọi như thế."
"Họ nói bậy đấy."
"Thế à? Vậy phải gọi thế nào? Tôi không biết."
"Anh nên gọi..."
Không đúng.
Sao tôi lại biết phải gọi thế nào.
"Anh cứ gọi tên tôi là được."
"Được, Uyển Uyển."
"À, và chúng ta không cần phải ngủ chung đâu."
Ánh sáng trong mắt Hà Mộ Hiện lập tức tắt ngúm.
"Ý tôi khi nói "bao nuôi" là anh chỉ cần đi theo bên cạnh tôi là được, không cần làm mấy chuyện đó. Đây là... bao nuôi trong sáng."
Đúng vậy, bao nuôi trong sáng.