Chương 2:
Tiếng thái giám dọn đường truyền đến.
Kiệu của Thái tử đi ngang qua, ánh mắt dịu dàng trực tiếp dừng lại trên người Ngô Chi Lan.
"Sao còn chưa ra cung?"
Ngô Chi Lan thẹn thùng tiến lên một bước, dịu dàng đáp: "Điện hạ, thần nữ tình cờ gặp Thái tử phi, trong lòng vui mừng, theo bản năng muốn thân thiết với tỷ tỷ một phen, sau này vào Đông Cung, tỷ muội hòa thuận, để Điện hạ an lòng."
Giọng nàng ta nghe êm tai, cộng thêm dung mạo thượng đẳng.
Khi đáp lời, nàng ta khẽ cúi đầu, một lọn tóc bay bay trong gió, tăng thêm vẻ kiều diễm.
Mày mắt Thái tử càng thêm dịu dàng.
"Chi Lan vì cô mà suy nghĩ chu đáo."
Vô tình ánh mắt lướt qua ta, sắc mặt chàng đột nhiên lạnh đi.
"Thẩm Giai Âm, nàng lại lén ăn nữa rồi sao?"
Ta mặt đỏ bừng, khó xử cúi đầu xuống.
Ngô Chi Lan tốt bụng giải thích giúp ta: "Thái tử phi tỷ tỷ có lẽ là quá đói, nên mới phạm lỗi, Điện hạ đừng trách nàng ấy nữa."
Nhưng nàng ta càng giải thích, sắc mặt Thái tử càng âm trầm.
Bởi vì ta đã hứa với chàng sẽ kiềm chế miệng mình, phải luôn nhớ mình là Trữ phi, phải đoan trang.
Ta xấu hổ cúi đầu, không nói gì.
Thái tử đưa ta lên kiệu, đưa cho ta một hộp bánh ngọt được làm tinh xảo.
Là món bánh phù dung mà ta yêu thích nhất.
Ta nhón một miếng bỏ vào miệng, thỏa mãn nheo mắt lại như một con cáo vừa trộm được kẹo.
Nhưng lại nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Thái tử: "Đại hôn sắp tới, nếu không có việc gì thì đừng đến gặp ta nữa, tranh thủ lúc ở nhà thêu áo cưới, hãy để ma ma giáo dưỡng dạy nàng nhiều hơn, làm sao để trở thành một Trữ phi cử chỉ đoan trang."
Ta mở mắt, ngây người nhìn chàng, theo bản năng ngoan ngoãn gật đầu.
Ra khỏi cổng cung.
Thái tử nói có việc quan trọng nên vội vã rời đi.
Tỳ nữ nhận lấy hộp bánh, nhỏ giọng bất bình thay ta.
"Lời nói của Điện hạ rốt cuộc là có ý gì? Quy củ của tiểu thư là do Thái hậu nương nương đích thân sai người dạy, đâu có chỗ nào không đoan trang?"
Ta bình tĩnh nhìn bóng lưng Thái tử rời đi, không đáp lời nàng ta.
Chỉ là quay người chia bánh cho những đứa trẻ ăn xin ven đường.