Hương Mật Tựa Khói Sương

Chương 74

Kể từ lần trước thử đan không thành, Phượng Hoàng giam lỏng ta hoàn toàn triệt để, cho đến hôm nay cũng đã được nửa tháng. Không! Phải nói là đã mười lăm ngày rồi, tròn trĩnh mười lăm ngày, hắn thật sự quá ngang ngược, ta thật sự quá đáng thương, ai nghe thấy cũng đau lòng rơi lệ.

Ta đang ở thư phòng giúp hắn mài mực, buồn chán đến mức suýt ngủ gật đập mặt vào nghiên mực, chợt nghe ngoài cửa có tiểu yêu bẩm báo: “Nguyệt Hạ Tiên Nhân cầu kiến Tôn thượng phu nhân, thỉnh Tôn thượng trả lời.”

Một câu nói chọc ta tức ói máu, vì sao Hồ Ly Tiên tìm “Tôn thượng phu nhân”, mà tiểu yêu kia lại nói thỉnh “Tôn thượng” trả lời, đây rõ là một sự khinh thường rành rành mà! 「©xmydux.」Đương nhiên, ta chỉ dám tức giận ở trong lòng một chút, tức đã rồi thì thôi, “thói quen” là một con mãnh thú đáng sợ biết bao nhiêu.

“Không gặp.” Phượng Hoàng lập tức phun hai chữ, không buồn ngẩng đầu lên tiếp tục viết chữ.

“Dạ.” Tiểu yêu thối lui, chưa được bao lâu đã quay lại, “Bẩm Tôn thượng, Nguyệt Hạ Tiên Nhân nói… nói… nói không gặp cũng phải có lý do không gặp…”

Phượng Hoàng bình tĩnh dừng bút, nhưng không ngẩng đầu lên, chỉ nói: “Phu nhân đang mang thai, cần tĩnh dưỡng.” Tiểu yêu ngoài cửa lĩnh mệnh lui đi.

Ta nhất thời tỉnh cả ngủ, giật mình đứng bật dậy, “Ta mang thai lúc nào?”

Phượng Hoàng ngẩng đầu, liếc ta một cái, nói: “Cũng nhanh thôi.” Ta đột nhiên cảm thấy ấn đường bị bao phủ một màu đen.

Một lúc lâu sau, Phượng Hoàng rốt cục cũng viết chữ xong, lại tự mình cẩn thận dán nó lên khung treo, tự tay treo nó trong sương phòng, đối diện với đầu giường.

Ta nhìn thử, trên giấy viết bốn chữ rồng bay phượng múa thiệt lớn — Thiên Đạo Thù Cần (*)! Vì vậy, không những ấn đường ta biến thành màu đen, ngay cả mặt cũng đen thui đồng bộ.

(*) Trời đền đáp kẻ cần cù, chăm chỉ

Quả nhiên, từ đó trở đi số lần bọn ta tu luyện càng lúc càng tới tấp. Ta không hiểu ý nghĩ thực sự của song tu là cái gì, nhưng mà ta hiểu được hậu quả của song tu nhất định sẽ là một đứa trẻ sơ sinh ngày đêm khóc lóc. Vì vậy, ta rầu lắm, ngày rầu đêm rầu, lúc tu luyện rầu, lúc không tu luyện cũng rầu.

Sau đó, Phượng Hoàng chẳng biết bởi lý do gì, cũng bắt đầu ngày càng ưu sầu, vẻ mặt luôn hiện rõ nỗi ưu thương cô độc, cơm cũng ăn rất ít, ngủ cũng chẳng được yên. Thấy hắn cũng rầu, vì vậy ta càng ngày càng rầu thêm, aizzz…

Cuối cùng đến một ngày, hắn không tu luyện ta nữa, mà chỉ ngồi ở đầu giường nghiêm túc nhìn ta, nhìn lâu ơi là lâu, nhìn đến lúc tất cả lông mao ở sau lưng ta đều dựng đứng chổng ngược lên, hắn mới mở miệng, “Cẩm Mịch, ta hỏi nàng một việc, nàng hãy thành thật trả lời ta.”

Ta lập tức ngoan ngoãn đáp lời, hận không thể chỉ tay lên trời mà thề rằng: chỉ cần chàng đừng có hỉ nộ vô thường như thế nữa, ta khẳng định “tri vô bất ngôn – ngôn vô bất tẫn”. (biết cái gì sẽ nói hết không giấu giếm)

Nào ngờ, chờ nửa ngày cũng không thấy hắn mở miệng… Từ trước tới giờ chưa từng thấy hắn do dự như vậy, ta nhất thời cảm thấy kinh ngạc, không biết có phải hắn đang chuẩn bị bỏ ta hay là chuẩn bị nạp thiếp hay không, ý nghĩ này chợt lóe lên trong đầu làm ta hoảng hốt. Nhưng đúng lúc đó, hắn lại mở miệng, “Cẩm Mịch, có phải nàng không muốn sinh hài tử cho ta không?”

Té ra không phải việc nạp thiếp, ta như trút được gánh nặng nói: “Không phải đâu.”

Phượng Hoàng nghe vậy thoắt cái sắc mặt sáng hơn rất nhiều, thân thể căng cứng cũng thoáng thả lỏng, tiếp tục hỏi tới: “Vậy vì sao từ sau ngày ta nói nàng sắp mang thai, nàng liền rầu rĩ không vui u sầu ảo não như thế?”

Hóa ra là vì việc này, ta liền thành thật đáp: “Đây là chứng u sầu tiền mang thai của ta.”

Lần này, đến lượt Phượng Hoàng đen mặt, “Một trái cây như nàng thì có cái gì mà u sầu chứ?”

Dựa vào cái gì mà nói trái cây không biết u sầu chứ? Ta lại giận rồi đó nha.

Một lúc lâu sau, ta cố nén cơn tức giận trong lòng, mới nói: “Ta thực sự rất rầu, ta không biết bản thân mình sẽ sinh ra cái thứ gì nữa.”

Sau khi hai chữ “cái thứ” kia tuột ra khỏi miệng, ta mơ hồ nhìn thấy một ngọn Hồng Liên Nghiệp Hỏa cuồn cuộn phun thẳng lên từ trên đỉnh đầu của Phượng Hoàng, vội vàng lấp liếm: “Chàng xem, cha ta là Thủy, mẹ ta là Hoa, sinh ra ta ra là một đóa sương hoa.「©xmydux.」Tiền Thiên Đế là Long, Thiên Hậu là Phượng, sinh ra chàng là một con Phượng Hoàng. Mẫu thân của Tiểu Ngư tiên quan là cá chép gấm, sinh ra Tiểu Ngư tiên quan cũng có đuôi rồng. Mà Nguyệt Hạ Tiên Nhân và Thiên Đế cùng một cha sinh ra, nhưng lại là một con hồ ly… Cho nên, ta vô cùng lo lắng, ta là một đóa sương hoa, chàng là một con Phượng Hoàng, cuối cùng rốt cuộc sẽ kết thành một thứ quả gì đây. Thật sự khiến ta u sầu, cực kỳ u sầu!”

Phượng Hoàng nghe vậy liền bật cười, lúm đồng tiền nơi khóe miệng lúc ẩn lúc hiện, thò tay búng vào trán ta một cái, “Lo lắng vớ vẩn! Đến lúc đó tự nhiên sẽ biết thôi.” Đến lúc này, sắc mặt Phượng Hoàng hoàn toàn trời quang mây tạnh, ưu phiền tan hết.

Vì vậy, thời kỳ đau khổ của ta lại đến, ôi cái eo tội nghiệp đáng thương của ta…

Ông trời quả nhiên đền đáp kẻ cần cù, nửa tháng sau, ta đã mang thai. Thế là, ta liền từ mắc chứng “u sầu tiền mang thai” chuyển sang chứng “u sầu tiền sản”, ngày ngày chờ đợi trong thấp thỏm phập phồng, sợ mình sẽ sinh ra một thứ quái dị nào đó, thí dụ như Hồ Ly Tiên, hay là Phác Xích Quân vân vân, đây đều là những nhân tài kiệt xuất trong những kẻ kỳ quái.

Năm năm sau, ta rốt cục từ chứng “u sầu tiền sản” chuyển thành “u sầu hậu sản”, không vì lý do nào khác, mà vì không ngờ ta lại sinh hạ một tiểu oa oa cò trắng.

Cò trắng là gì? Cò trắng là một loài thuỷ điểu. Thuỷ điểu là một loài chim không có một chút khí phách nào cả. Nếu như là chim ưng, chim cắt những loại chim khí thế phi phàm này thì tốt biết bao nhiêu! Mà là một con Phượng Hoàng cũng còn tốt hơn một con thuỷ điểu! Ta hận không thể nhét nó vào trở lại rồi sinh ra lần nữa.

Nhưng Phượng Hoàng lại rất thích, xưa nay chưa bao giờ thấy hắn tươi cười rạng rỡ như vậy, ngay cả cái hôm bọn ta thành thân hắn cũng chỉ thầm vui ở trong bụng thôi, làm gì có cái kiểu hơn hớn ra mặt như thế.

Hắn từ trước đến nay luôn hiểu rõ tâm tư ta, liền ôm bờ vai ta trấn an: “Con cháu tự có phúc của con cháu.” Con cháu ư? Một đứa con trai thôi cũng đủ khiến ta rầu thúi ruột rồi, nào còn dám nghĩ đến cháu chắt nữa!

Thế nhưng, mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt nhỏ xíu trắng nõn mũm mỉm như hạt gạo nếp của nó, bị toàn bộ tay nhỏ tí của nó cố hết sức nắm chặt lấy ngón tay ta, nghe thấy tiếng cười khanh khách ngây thơ vô lo của nó, ta liền trở nên thư thái hơn rất nhiều, cảm thấy thực ra cò trắng là một loài chim đẹp nhất thuần khiết nhất trên đời này, 「©xmydux.」thậm chí một ngàn một vạn con chim ưng cũng không bằng một cọng lông vũ trên đôi cánh trắng như tuyết của nó.

Huống hồ, tại U Minh giới tăm tối máu me này, có thể sinh ra một con cò trắng như tuyết thánh khiết như vậy, cũng coi như xuất thân từ vũng bùn mà không nhiễm bùn à nha!

Phượng Hoàng gọi con trai là Đường Việt, ta nghe thấy quen quen, sau đó mới sực nhớ ra đó là tên của cửa hàng nơi ta đầu thai vào khi luân hồi làm phàm nhân.

Đến tận bây giờ, ta mới phát hiện, hóa ra Phượng Hoàng còn lười chảy thây hơn cả ta.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất