Hương Sắc Khuynh Thành (Dịch)

Chương Q1 - 025: Trường học yên bình mà huyên náo. (1)

Chương Q1 - 025: Trường học yên bình mà huyên náo. (1)

Lái xe vừa mới đỗ xe lại, xuống xe một cái bất thình lình có người từ sau xe thò ra, làm hắn giật mình, nhìn kỹ là giám đốc Phùng của khách sạn. E là do đối phó với trưởng phòng Hứa, làm khách quý không vui, dài mặt hỏi lái xe:" Thế nào?"

"Thế nào là thế nào ạ?"

" Thì ăn uống thế nào? Tả lão có hài lòng không?" Đây là vấn đề giám đốc Phùng quan tâm nhất:

" Hài lòng chứ ạ, cực kỳ hai lòng, làm ông già vui vẻ nói suốt chặng đường." Lái xe cười đáp:

" Còn trưởng phòng Hứa có nói gì không?" Giám đốc Phùng yên tâm một nửa:

"Không ạ, ông ta cũng cao hứng lắm, sau đó lại có thêm một ông già tới, họ cùng lên lầu rồi."

Tốt rồi, gánh nặng trong lòng giám đốc Phùng được bỏ xuống, vuốt ngực thở phào, đang định bảo lái xe về nghỉ thì chợt nhớ ra :" À, mà họ ăn cái gì mà lại vui vẻ như thế?"

"Vương bát đản." Lái xe buột miệng:

"Cái gì?" Giám đốc Phùng nổi khùng, chán sống rồi sao:

"Không, không phải ạ, là trứng của ba ba, không phải là vương bát đản kia ... Không đúng, cũng không phải là trứng do ba ba đẻ, chỉ có một nửa tôi, không phải là kiểu trứng đó, một quả trứng hai tầng ba vị ... À, nói làm sao đây?" Lái xe văn hóa thấp, kiến thức ẩm thực cũng chẳng cao, càng giải thích càng làm người ta hồ đồ, tốn tới nửa ngày trời mới nói rõ được món kim ngọc mãn đường, thập toàn thập mỹ kia là gì:

Nghe xong giám đốc Phùng sửng sốt, lái xe không hiểu chứ ông ta làm giám đốc sao không hiểu, tức thì hỏi rõ về màu sắc canh, hỏi tới nguyên liệu, cách làm, hỏi cả mùi vị. Hỏi tới không còn gì để hỏi nữa, giám đốc Phùng nóng lòng rút điện thoại ra gọi người, không lâu sau hai bếp trưởng từ trong khách sạn chạy ra, giám đốc Phùng không nhiều lời phất tay :" Đi, tới Hưởng Mã Trại."

Lái xe không dám nhiều lời, theo đường cũ quay về, trên đường nghe giám đốc Phùng kể cho hai vị bếp trưởng, bọn họ không tin. Ít nhất chuyện đổi lòng đỏ trứng gà thành trứng ba ba là họ không tin, hơn nữa dùng cách ngâm thịt mà đem vị canh thấm vào lòng trắng càng không tin, huống hồ làm được hai tầng ba vị, vớ vẩn. Nếu là bếp trưởng trong khách sạn lớn còn miễn cưỡng làm được, chứ một cái nông gia nhạc thì lấy đâu ra tài nghệ nấu nướng đó. Ba người tranh cãi suốt.

Giám đốc Phùng phải gọi lái xe ra làm chứng, khiến hai vị bếp trưởng càng ngạc nhiên, nóng lòng còn hơn cả giám đốc Phùng. Bây giờ tốc độ xuất hiện món ăn mới không bằng được tốc độ hầu bao thực khách tăng lên, một món ăn mới có thể đem lại lợi nhuận cực cao. Nếu đúng là có một món ăn nhã trí, vừa ngon miệng lại vừa đặc sắc, không sợ người ta không móc hầu bao. Huống hồ giám đốc Phùng biết Tả lão là một ẩm thực gia, có thể khiến ông già đó hài lòng thì không phải thứ bình thường.

Về thì chậm chứ đi thì rất nhanh. Trên đường đi giám đốc Phùng còn dặn người khác ngàn vạn lần đừng để nông gia nhạc kia biết được lý do.

Đợi tới được Hưởng Mã Trại, tìm tới nhà Lão Đơn thì bếp đã tắt lửa, may mà trong nồi còn ít canh thừa, hai vị bếp trưởng không nói một lời, vào bếp kiếm đồ múc canh. Đoàn người tìm kiếm trong nhà ngoài nhà, lái xe kia tinh mắt, tìm được con ba ba ăn một nửa, được bếp trưởng coi như chí bảo thu lấy. Hai vợ chồng Đơn Trường Khánh và Đằng Hồng Ngọc nhìn mà không hiểu xảy ra chuyện gì, chưa kịp hỏi người ta đã nhét cho mấy tờ 100, kiếm cớ đối phó qua loa rồi lại vội vàng lên đường.

" Lão Đơn, người bây giờ bị làm sao đấy? Đầu bị lừa đá à? Người ăn cơm nhất định nhét cho em 500, nói là chiêu đãi tốt. Giờ thì thứ ăn thừa cũng bị mua mất ... Mấy tờ đây ... A, 600." Đằng Hồng Ngọc nhìn theo ánh đèn đuôi xe Mercedes, lại nhìn tiền trong tay, cơm thừa canh cặn mà đáng tiền thế chứ:

" Bọn họ muốn làm món canh ba ba ấy mà." Đơn Trường Khánh hời hợt nói, cười khinh bỉ, ông ta từng mở nhà hàng sao không hiểu tâm tư người làm ăn:

Nghe vậy Đằng Hồng Ngọc hiểu ra, cười lớn:" Thế thì có cứ để họ làm đi, nếu có thể làm số lượng lớn thì nhà ta sớm phát tài rồi."

Quá trình chế biến món đó phức tạp tới cỡ nào, hai vợ chồng họ hiểu hơn ai hết, cũng vì con trai và hai đứa bạn học rảnh rỗi mới bày trò cầu kỳ thế chứ. Một nồi canh ba ba đó thôi phải tốn hơn một tuần rồi, mùi vị tất nhiên là ngon, nhưng mà muốn đem kiếm tiền thì đầu bếp chết mệt.

Hai vợ chồng đi vào nhà, Đơn Trường Khánh tựa như vô ý nói:" Hồng Ngọc, con trai nó tốn công làm cho chúng ta ăn, em đừng có mắng nó suốt như thế."

" Anh còn không biết cái tính nó à, ba ngày không đánh tan nhà nát cửa. Cũng nhờ mấy năm trước trong nhà xảy ra chuyện, cho nên nó mới hiểu chuyện một chút, nếu là trước kia, trừ vòi tiền ra nó còn biết gì nữa không? Vừa được một hai năm ổn định, em thấy đuôi nó lại vểnh lên rồi." Đằng Hồng Ngọc giắt tiền vào eo, hậm hực nói:

"Trẻ con có đứa nào không nghịch, anh thà thấy nó vẫn nghịch ngợm như trước còn hơn là hiểu chuyện như giờ. Gặp phải người vô dụng như anh, khổ cho em và con rồi ..." Năm đó nhà hàng đổ bề, Đơn Trường Khánh bán nhà bán cửa, dẫn hai mẹ con về nơi này, con trai vì chiếu cố cha mẹ mà nghỉ học một năm, hết đi làm công lại lên núi chẻ củi, bắt cá mua rau, ông ta nhìn mà chua xót, đó là day dứt mãi mãi trong lòng ông ta:

" Đừng nhắc tới nữa, chẳng phải vượt qua rồi sao? Để nó chịu khổ sớm, tốt hơn tương lai chịu khổ." Đằng Hồng Ngọc nói vậy chứ mắt cũng cay cay, đóng cửa sân lại:

Sân nhỏ, cửa gỗ, đêm khuya tĩnh mịch, trong cửa sổ hắt ra ánh đèn, vang lên tiếng thì thầm của hai vợ chồng. Nội dung chẳng qua là tích góp được bao tiền rồi, mua nhà cho con, cưới vợ tốn bao nhiêu, tìm việc có còn phải chi tiêu nữa không, phải chạy cửa nào ... Toàn những chuyện vụn vặt. Kết quả giống trước kia, cách con số kỳ vọng, cách cuộc sống mơ ước còn xa, xa lắm ...

….. …..

Khi Tư Mộ Hiền lần thứ ba đem chăn Đơn Dũng đá ra ném lên thì lão đại Đơn Dũng rốt cuộc cũng tỉnh, cảnh tượng đầu tiên lọt vào mắt là mặt trời đã lên cao. Cảm giác đầu tiên là không còn sớm nữa, âm thanh dưới lầu KTX đã huyên nào không thôi. Câu nói đầu tiên là hỏi Hiền đệ ở giường dưới :" Sáng có môn gì?"

" Đã quá trưa rồi, dù sáng có môn gì thì anh cũng không kịp tới đâu." Tư Mộ Hiền cười đáp:

Đơn Dũng à một tiếng vỗ trán rồi lại nằm vật ra giường.

Thực sự là quá mệt, câu cá suốt một đêm, buổi sáng lại lặn xuống hồ đặt bẫy bắt ba ba. Tối hôm qua Tư Mộ Hiền về trường trước, Đơn Dũng và Lôi Đại Bằng giống mọi khi, tới mấy khách sạn bán thu hoạch ở đập nước. Nghe Lôi Đại Bằng nói lại còn uống bia ở gần quảng trường, về tới KTX thì là 0 giờ đêm, nếu còn có thể dậy đúng giờ mới là lạ. Tư Mộ Hiền đặt sách xuống an ủi:" Không sao, hôm nay em điểm danh cho anh và Đại Bằng rồi, không bị lộ đâu."

Đơn Dũng cười, đừng bảo sinh viên ba tốt không có ích lợi gì, ít nhất điểm danh trên lớp rất hữu dụng, Tư Mộ Hiền đi học rất đầy đủ. Bốn năm qua Hiền đệ yểm hộ cho y và Lôi Đại Bằng không biết bao lần rồi. Quan hệ mấy anh em chính nhờ đó mà ngày càng thân thiết. Đơn Dũng lười nhác nằm trên giường một lúc, mặc quần áo nhảy từ trên xuống, làm động tác chắp tay kiểu văn nhân :" Hiền đệ, anh và Đại Bằng phải cám ơn cậu, bọn anh mà tốt nghiệp được là nhờ cậu đó."

Nói rồi đưa tới mấy tờ tiền, đều nhàu nhĩ.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất