Chương Q1 - 029: Đạo vốn huyền diệu ai hiểu ý. (2)
Ba người gần như là chạy tới khu phòng học, mà chạy một cái thì Lôi Đại Bằng liền bị tụt lại, hắn chửi bới đuổi theo. Tới giảng đường tầng ba, Đơn Dũng dừng bước, hai người kia cũng bắt kịp. Ở cửa giảng đường, chủ nhiệm khoa Vương Hằng Bân, giáo sư Tống cùng với chủ nhiệm các lớp đang vây quanh ông già hôm qua nói chuyện. Ba người bọn họ men theo chân tường chuẩn bị lẻn vào phòng, không ngờ bị chủ nhiệm khoa phát hiện, rất khó chịu mắng :" Lại là ba đứa các cậu à, sao không tới luôn đi cho rồi."
Ba người cười ngượng ngập, không cãi lại, nhưng cũng chẳng xấu hổ. Tả Nam Hạ nghe ông ta quát thì quay sang, vừa nhìn thấy ba người thì ngớ ra, chủ nhiệm khoa thì nghĩ ba người làm giáo sư Tả chướng mắt, vội xua tay:" Đơn Dũng, Đại Bằng, tới phòng học mang vài cái ghế tới, hết chỗ rồi."
Thế là ba người được đại xá, quay đầu chạy ngay, xuống phòng học tầng hai vận chuyển ghế, Đơn Dũng thắc mắc :" Sao không thấy em gái kia, đừng để chỉ có lão già lải nhải triết học, thế thì chán chết, lãnh đạo khoa cũng tới, muốn chuồn chẳng được."
"Em thì chả sao, em và Vương Hoa Đình ngồi cùng nhau, Đản ca này, anh nói khoảng cách giữa em và cô ấy làm sao phá vỡ đây?" Lôi Đại Bằng vừa đi vừa hỏi:
Tư Mộ Hiền xúi bẩy :" Trực tiếp là tính cách của cậu, uyển chuyển không phải cá tính của cậu, tan học tới trước mặt cô ấy nhìn đắm đuối mười phút, sau đó nói 'anh yêu em', thế là xong. "
"Cậu chỉ biết chiêu đó, không biết đổi trò khác à? Không được thì sao? Lần trước theo đuổi Trương Manh của khoa tiếng Anh, chính cậu dạy tôi chiêu này, cô ấy nhổ nước bọt rồi chạy mất, không những lần đó chạy, sau này thấy tôi là chạy." Lôi Đại Bằng nghĩ lại chuyện cũ lại bực bội mắng:
Xem ra Lôi Đại Bằng bị trêu chọc sinh ra đề phòng rồi, Đơn Dũng và Tư Mộ Hiền chạy trước, Lôi Đại Bằng đuổi cũng không kịp. Tới cửa giảng đường thì đã bắt đầu rồi, ba người mang ghế đi vào, bỗng dưng tiếng cười rộ lên, không ít nam sinh trong khoa vẫy tay gọi "Lôi ca, tới đây, ngồi đây này." Lôi Đại Bằng cười hì hì bê ghế qua lối đi, cạch một cái, đặt ghế ngay ngắn, cách Vương Hoa Đình hai người. Tư Mộ Hiền tinh mắt bê ghế ra phía sau ngồi với đám nam sinh.
Chỉ có Đơn Dũng đứng đó chưa hành động vội, lãnh đạo khoa ngồi hàng đầu, mắt y quét qua cô gái kia đang điều chỉnh máy quay, lúc này cũng ngạc nhiên nhìn ba người. Đoán chừng không ngờ họ là sinh viên.
Không đợi chủ nhiệm khoa và chủ nhiệm lớp thúc giục, Đơn Dũng bê ghế đi tới, trong ánh mắt ngỡ ngàng của cô gái kia, y đàng hoàng đặt ghế xuống cạnh chỗ cô, ngồi rất đường hoàng. Thế là hai người thành tiêu điểm của cả phòng, đám nam sinh phía dưới hú hét không ngừng, Lôi Đại Bằng cũng không ngờ lão đại trực tiếp như vậy, vỗ tay bôm bốp, ngay cả cô bí thư chi đoàn Vương Hoa Đình khó chịu lườm mình cũng không chú ý.
Khoa trung văn là khoa lớn của Học viện Lộ Châu, hơn 400 người, bình thường chỉ có tiết học chung của hai ba lớp, toàn khoa tập trung thế này không nhiều. Vốn mọi người châu đầu ghé tai bình luận về mỹ nữ mà giáo sư Tả mang tới, chẳng những nam sinh nhìn, đến nữ sinh cũng liếc mắt vài cái. Vậy mà Đơn Dũng đi vào một lại ngồi cùng mỹ nữ, mà xem chừng lại còn quen biết, thế là khiến càng nhiều nữ sinh bàn tán.
Đơn Dũng là một trong số ít soái ca của khoa Trung Văn, là loại soái ca mà có phát sinh scandal tình ái với ai cũng không bất ngờ. Có điều nếu có dính líu tới cô gái này thì ngoài dự liệu, đám nam sinh không nén được ghen tỵ, xúm quanh Tư Mộ Hiền hỏi han. Chủ yếu lấy làm lạ, không phải Đản ca là cao thủ câu cá à, sau câu gái cũng thành cao thủ rồi.
Làm sao để bắt chuyện với mỹ nữ? Đơn Dũng ngồi bên cạnh Tả Hi Dĩnh thân mật ghé vào tai cô khách khí nói :" Cám ơn."
"Cám ơn? Cám ơn cái gì?" Tả Hi Dĩnh thế là mắc bẫy, quay đầu sang hỏi lại, trong mắt người khác liền thành quan hệ thân mật rồi:
Đơn Dũng liếc mấy trăm cặp mắt đang chiếu vào mình, đắc ý nói :" Cám ơn cô vừa rồi không từ chối tôi bắt chuyện, vì cô, tôi thu hoạch được ánh mắt hâm mộ của tuyệt đại đa số người ở đây."
Tả Hi Dĩnh sửng sốt, quay đầu lại liền phát hiện không ít sinh viên làm ra vẻ vô ý liếc mắt về phía hai bọn họ, vừa rồi mình đáp lời Đơn Dũng, e là bị người ta suy đoán đủ kiểu rồi.
Có điều cô không để ý lắm, chỉ nhìn Đơn Dũng với vẻ câm nín, vừa mới thoát khỏi sự kinh ngạc, đem chàng trai trước mắt với người gặp ở hồ nước kết hợp lại, ngay cả cô cũng thấy họ gặp nhau thế này quá trùng hợp, khẽ giọng nói: "Vậy thì chúc mừng anh."
"Chúc mừng cái gì?"
" Thì chúc mừng anh được cơ hội khoe khoang với bạn bè."
Không ngờ mỹ nữ lại cởi mở tự nhiên như vậy, Đơn Dũng mừng rỡ, thuận nước tiến tới :" Vậy tôi có may mắn được biết tên của cô gái mà tôi có cơ hội khoe khoang là gì không? Nếu ngay cả tên cũng không biết thì làm sao về khoe khoang?"
"Nếu như cái tên có thể khoe khoang, tất nhiên không dễ dàng cho anh biết."
Tả Hi Dĩnh mím môi cười, làm vẻ mặt tinh nghịch làm trái tim Đơn Dũng rung rinh, ngứa ngày như bị mèo cào. Khoảng cách hai người rất gần, gần tới mức ngửi được hương thơm trên cơ thể cô. Hôm nay cô ăn mặc khá chính thức, chiếc váy công sở đen bên trên áo thun ôm sát cơ thể, sống lưng mượt mà phối hợp bờ mông tạo thành đường cong ưu mỹ, chân không đi tất, lan tỏa khí tức thanh xuân mơn mởn cùng chút vận vị thiếu phụ thành thục, làm người chao đảo.
Tim Đơn Dũng đập rộn rã, nhưng tọa đàm bắt đầu rồi, Tả Hi Dĩnh bắt đầu quay phim, xung quanh yên tĩnh, y cũng không dám nói gì nữa.
Mồm yên tĩnh, đôi mắt không thật thà, nhìn kỹ mỹ nữ bên cạnh, tuy cô ăn mặc kín đáo, nhung tựa hồ có sức quyến rũ bẩm sinh, thực sự dưỡng nhãn hơn những cô gái non nớt của học viện rất nhiều.
Nhìn trộm hồi lâu, Đơn Dũng ý đồ tìm ra chỗ xuất sắc nhất trên người đối phương, là đôi mắt, là khuôn mặt, là vóc dáng, hay là .... Không biết nữa, chẳng thể tìm ra đáp án chính xác. Vì y phát hiện, bất kỳ ở mặt nào cô cũng không phải là xuất sắc mười phần, nhưng y không thể không thán phục sự thần kỳ của tạo vật, khi tất cả nguyên tố đó kết hợp lại khiến cô bất kỳ mặt nào cũng hơn người, nếu không đã chẳng thu hút toàn thể đám anh em hảo sắc trong khoa tới ngắm mỹ nữ.
Diễn giảng bắt đầu rồi, đầu tiên là giáo sư Tống nói chuyện, ông là danh nhân duy nhất mà Học viện Lộ Châu có thể đưa ra, đạt thành tựu nhất định về nghiên cứu Hồng học. Sau khi nghỉ hưu ông thường được trường mời tới giảng bài. Ông gia giới thiệu đơn giản giáo sư triết học Đh Phương Nam, lần này về Lộ Châu thăm quan, chuyên môn mời tới giảng bài.
Trong tiếng vỗ tay, Tả Nam Hạ mặc mộ bộ Đường trang nâu thẫm bằng lụa, tinh thần phấn chấn lên bục phát biểu. Đơn Dũng kinh ngạc nhìn ông ta, lòng chua chua, con mẹ nó, đúng là nhìn người không thể nhìn tướng mạo, đều là tín đồ ăn uống, sao mà khác biệt lớn thế? Ba anh em mình thì đều là ăn hại, còn ông ta lại là giáo sư cơ à?
Có điều không thể phong độ ông già này không tệ, tóc trắng như cước, bước chân khỏe khoắn, mắt sáng da hồng, nếu trẻ hơn một chút dụ dỗ mấy nữ sinh chưa hiểu chuyện đời ở đây rất dễ dàng.