Hương Sắc Khuynh Thành (Dịch)

Chương Q1 - 037: Một thoáng linh cảm. (2)

Chương Q1 - 037: Một thoáng linh cảm. (2)

" Đại Bằng, không phải ai cũng mê ăn uống như chúng ta đâu." Đơn Dũng cạn lời, chẳng chấp, nếu không chẳng thể chơi với nhau bao năm như vậy:

" Làm cô ấy vui thôi mà, trước kia chúng ta làm thịt băm chim sẻ, trứng kiến, bánh ong mật, bánh bao người ... Nữ nhân đều thích những thứ nhỏ nhắn lạ lùng, em mang về cho mẹ, mẹ em thích vô cùng. Dùng chiêu này tán gái, chắc chắn sẽ thành, không cần anh tìm cô ấy, cô ấy sẽ tìm anh." Lôi Đại Bằng nói văng nước bọt, ao ước vô cùng:

Tư Mộ Hiền ở bên nói :" Cậu chỉ biết chẻ củi đốt bếp, sao hả, tán gái còn muốn bọn tôi tốn công sức à?"

"Đừng cắt lời ... Đại Bằng cậu nói cái gì hả?" Đơn Dũng tựa hồ tóm được linh cảm nào đó trong đầu, bỗng nhiên ra sức xua tay ra hiệu im lặng, kích động hỏi:

"Làm cô ấy vui thôi mà, đước kia chúng ta làm thịt băm chim sẻ, trứng kiến, bánh ong mật, bánh bao người ..." Lôi Đại Bằng bị Đơn Dũng đột ngột lên cơn thần kinh làm chẳng hiểu gì cả:

"Không phải, đoạn sau đoạn sau ... Không cần anh tìm cô ấy, cô ấy tìm anh phải không?" Đơn Dũng dùng giọng nghi vấn hỏi, chẳng đợi hắn trả lời vỗ trán lẩm bẩm :" Mình thật ngốc, đúng rồi, làm sao mà phải khổ cực nghĩ cách tìm cô ấy, để cô ấy tới tìm mình không phải là vấn đề được giải quyết rồi à? ... Ha ha ha, Đại Bằng, cậu đúng là thiên tài, anh nghĩ cả đêm không ra, cậu nhắc nhở anh. Anh đi đây ... Đại Bằng, chuyện của cậu không thành vấn đề, muốn ăn gì cứ nói, muốn theo đuổi Vương Hoa Đình cũng không sao, con người phải có lý tưởng, nếu không có chút theo đuổi thiếu thực tế thì sống thật vô vị."

Nói xong là vội vội vàng vàng mở cửa chạy mất, cứ như phát hiện lục địa mới.

Người đi rồi, Lôi Đại Bằng chưa hết sững sờ, quay sang hỏi Tư Mộ Hiền :" Lão đại làm sao thế, từ tối qua tới giờ bất thường, điên điên khùng khùng."

"Anh ấy giống cậu, rơi vào lưới tình rồi." Tư Mộ Hiền cảm thấy rất buồn cười:

"À, bảo sao .... Tôi nói cho cậu biết nhé Hiền đệ, lão đại năm xưa thời cao trung không phải gọi là Đản ca đâu, biết gọi là gì không?"

"Không biết, gọi là gì?"

" Nhà anh ấy mở nhà hàng Lư Uyển, anh ấy tán mấy cô gái liền, mọi người gọi anh ấy là Lừa Giống."

"Ha ha ha, có đúng không thế, để lát tôi hỏi anh ấy."

" Đừng, chuyện trước kia mà cậu dám nhắc tới, anh ấy đánh tôi đấy ... Này, này, cậu nói xem anh ấy đang tương tư ai, Tống Tư Oánh à?"

Hai người lén lút nói sau lưng lão đại, lão đại không có mặt thì tất nhiên không ngại bôi xấu một chút, hơn nữa đều rất hứng thú với đời tư của lão đại. Ví như trước đó có em gái lái xe đi học cứ vài ba ngày lại tìm lão đại, làm Lôi Đại Bằng thấy cây già nở hoa mới rồi. Vụ này thì Tư Mộ Hiền cũng rất hóng hớt ghé tai Lôi Đại Bằng thì thầm, vừa nghe nói là cô nương nhà Tả Lão, Lôi Đại Bằng như nghẹn cả cái bánh bao.

" Thế nào, ngầu không?" Tư Mộ Hiền tấm tắc khen, lão đại đúng là, không đi theo con đường tầm thường mà:

"Oa, lão đại ngầu quá mức rồi." Lôi Đại Bằng hồi lâu mới hoàn hồn, lập tức rất nghiêm túc, cũng rất bình thường nói với Hiền đệ :" Tôi thấy con người nên sống thực tế một chút ... Tôi nói cho cậu biết, những thứ khác tôi không bằng anh ấy, nhưng ở điểm này, tôi thấy chúng ta đều thực tế hơn anh ấy."

Lôi Đại Bằng dùng giọng điệu triết gia bình phẩm chuyện Đơn Dũng và cô nương nhà Tả Lão, Tư Mộ Hiền cứng họng, hai anh em nhà này kỳ thực khác gì nhau đâu, cậu nghĩ cậu theo đuổi Vương Hoa Đình thì thực tế hơn chắc?

………. ………. ……….

Trời tối, chiếc Mercedes đưa đón khách của khách sạn Khải Lai Duyệt được mấy chiếc Audi chính phủ dẫn đường, lại kết thúc hành trình một ngày, đỗ trước cửa khách sạn. Trông cửa chạy ra mở cửa xe, giám đốc Phùng và mấy quản lý khách sạn khom người đón ở cửa, không phải khách sạn chưa từng đón khách quan trọng hơn cha con Tả gia, nhưng mà vị khách được lãnh đạo thành phố coi trọng thế này thì hiếm có.

Chứ không à, bí thư thành ủy, thị trưởng cùng các lãnh đạo khác tháp tùng tới mười mấy người, xuống xe một cái từng người bắt tay hàn huyên với Tả lão, nói cả ngày vất vả, chắc là mệt rồi, nên nghỉ ngơi sớm rồi đưa cha con Tả gia tới tận thang máy. Lúc này trưởng phòng Hứa đảm nhận tiếp khách mới thở phào, vừa mới ngồi nghỉ ở đại sảnh thì giám đốc Phùng sán tới, hỏi có cần chuẩn bị tiệc tối không? Trưởng phòng Hứa nói ăn rồi, hành trình buổi chiều là tới khu phong cảnh Nhị Hiền Trang du lãm. Giám đốc Phùng nhìn thân hình ục ịch của trưởng phòng Hứa, e là ông ta mới vất vả, cười thầm trong lòng.

Đợi một lúc thì các lãnh đạo thành ủy xuống lầu, sau khi tiễn đi, giám đốc Phùng giữ trưởng phòng Hứa lại, hai người họ quan hệ vốn không tệ. Nghe nói muốn mượn miệng lãnh đạo thử một món ăn hiếm, trưởng phòng Hứa liền không đi nữa, theo giám đốc Phùng tới phòng bao tầng một, gọi phục vụ viên bê lên, xem ra có chuẩn bị rồi. Lát sau món ăn đưa tới, vừa nhìn thứ kia, trưởng phòng Hứa sửng sốt.

Cái gì vậy? Là một nồi canh màu vàng, trong có mấy quá trứng tròn tròn, trưởng phòng Hứa thoáng suy nghĩ là đoán ra, hẳn tên lái xe tiết lộ, chớp mắt liền có hàng nhái.

" Anh nếm thử xem mùi vị so với hôm đó thế nào? Lúc khác tôi cũng mời Tả lão thử." Giám đốc Phùng đích thân múc canh vớt trứng cho trưởng phòng Hứa:

"Giỏi đấy, người ta sơ hở chút xíu vậy mà anh cũng chui vào được."

"Không nghĩ cách không được, tôi còn muốn thành đơn vị chiêu đãi của Tả gia mà, các vị cứ dẫn Tả lão ra ngoài ăn sao được?"

Trưởng phòng Hứa cầm thìa lên, chưa thử đã nhắc :" Người kia nói, hình như phải chuẩn bị một tuần, anh chỉ mất hai ngày đã làm ra, có được không vậy?"

" Tàm tạm là được, do đầu bếp cấp một cầm thìa đấy, anh biết Phạm Sinh Nguyên mà, ông ấy là nguyên lão của khách sạn, món canh ông ấy làm nổi tiếng. Trứng là trứng gà tre tinh tuyển, lòng đỏ chúng tôi cũng theo cách kia thay bằng lòng đỏ ba ba, đun lửa mạnh ba tiếng, đun lửa nhỏ mấy tiếng, vị cũng thấm rồi. Anh thử đi." Giám đốc Phùng mời:

Trưởng phòng Hứa đưa thìa lên miệng, có mùi vị đặc biệt của ba ba, cũng có vị đông trùng hạ thảo, nhưng vị kia .... Khó nói được, tựa đúng lại tựa không. Giám đốc Phùng quan sát phản ứng của ông ta, sắc mặt cũng hết sức phong phú, đợi một lời phát ra từ miệng trưởng phòng Hứa, ai ngờ chẳng có lời nào. Chỉ thấy khóe miệng của trưởng phòng Hứa lúc thì nhếch về phía trái, lúc nhếch về phía phải, giống khó khăn lắm, không bình phẩm được.

Lát sau trưởng phòng Hứa gắp quả trứng đặt lên đĩa, dùng thìa sắn làm hai nửa, cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm.

Nhìn kỹ màu sắt quả trứng, trong màu trắng có chút xám, trừng màu vàng, đó là do vị thấm không đủ, nhấm thử một cái, đúng là có chút vị canh trong đó, nhưng mà giống như nhấm khúc gỗ mục ấy, vị trứng rất đậm, không giống với hôm đó.

Thấy ông ta mãi không nói gì, giám đốc Phùng sốt ruột giục :" Sao, trường phòng Hứa, anh nói đi chứ, tôi sốt ruột chết đi được."

" Mùi vị không đúng ... A đúng, tôi biết rồi." Trưởng phòng Hứa đột nhiên nhớ ra, quả trứng ông tấy hôm đó ở Hưởng Mã Trại hình tròn tròn, hơn nữa còn dai, cho vào miệng dẻo dẻo, không phải ấn cái là bở ra thế này :" Lửa quá lớn, nên cắn là nát, hơn nữa đun quá lâu, đúng, còn vấn đề lớn nữa."

"Vấn đề lớn sao?" Giám đốc Phùng nhụt chí, chuẩn bị suốt hai ngày mà không vừa miệng người nhà nghề:

" Vì người ta dùng nồi đá, anh dùng nồi áp suất, mùi vị làm sao giống nhau được ... Còn nữa các vị của anh rất rõ ràng, ba ba ra ba ba, đông trùng ra đông trùng, như anh ép trộn mấy vị với nhau. Còn người ta thì vị gì cũng có, nhưng không át nhau, nếu không phân biệt kỹ sẽ không nhận ra, đó gọi là tự nhiên, còn anh là ép buộc ... Thành vị hổ lốn." Trưởng phòng Hứa đặt thìa xuống, ông ta nhận ra sự khác biệt của hàng nhái, dù gì cũng ăn không của nhà nước mấy chục năm, trình độ này phải có:

" Hả, không thể kém xa vậy chứ?" Giám đốc Phùng kinh ngạc, dù gì cũng do đầu bếp trình độ làm ra, chênh lệch như thế thật khó chấp nhận:

" Đúng là kém xa vậy đấy, món này chỉ lừa người thiếu hiểu biết thôi, đứng mang ra trước Tả lão cho bêu mặt, tôi còn nếm ra vị mì chính, còn nữa đây là ba ba nuôi chứ gì? Thịt nhạt lắm. Màu canh cũng không đúng, người ta là kim ngọc mãn đường, còn của anh là màu vàng đất .... Chậc chậc, thôi đừng bêu mặt nữa, đem lừa đám thổ tài chủ đi, tôi về nhà húp cháo đây, đang giảm béo, mấy ngày qua ăn tới mỡ máu rồi." Trưởng phòng Hứa nói xong đứng dậy muốn đi:

Giám đốc Phùng đi tiễn, lại thỉnh giáo thêm về sự khác biệt, tiễn người đi rồi lại đi tìm lái xe hôm nọ, kéo tới phòng bao, chưa chịu tử bỏ, bắt hắn nếm món "vương bát đản" kia.


Q1- Chương 038: Ngũ cốc dư dả lấp đầy kho.

Tầng 9, phòng 906, tiễn đoàn lãnh đạo thành phố đi, Tả Hi Dĩnh cầm chai nước khoáng đổ vào ấm nước, Tả Nam Hạ đã bày xong bàn trà, lấy ống trà từ va li ra, trước tiên theo thói quen ngửi thử vị trà, nói :" Hoàn cảnh chỉnh thể so với lúc cha còn nhỏ kém hơn nhiều, chỗ nào cũng làm nhà ở xi măng, Nhị Hiền Trang mà xây như là trạch viện nhà địa chủ, làm gì có chút vẻ thảo mãng nào. Lộ Châu đặc thù ở văn hóa 'hiệp', thứ này nhìn di tích cổ cũng chẳng thấy nữa rồi."

Ông đang nói tới khu phong cảnh buổi chiều dạo chơi, nơi trong truyền thuyết Tần Thúc Bảo cầm giản bán ngựa, rất là khó chịu với Đơn gia trang viên mà xây dựng như thành bảo.

Tả Hi Dĩnh mỉm cười đổi đề tài :" Chất lượng nước ở thành phố cũng không tốt, uống có vị đắng và chát."

" Ở quê vẫn tốt hơn, cha thật muốn làm lều cỏ sống bên hồ chưa nước." Tả Nam Hạ cảm khái rồi nhắc:" Đừng quên uống thuốc."

"Dạ" Tả Hi Dĩnh khẽ đáp:

"Nghỉ sớm đi, Học viện Lộ Châu lại mời, ngày mai tới giảng một buổi nữa, nói là giáo viên sinh viên trong trường mãnh mẽ yêu cầu . Ha ha ha, cha nghĩ là lại bịa ra thôi." Tả Nam Hạ rất tỉnh táo:


Tả Hi Dĩnh cười, tay đặt trên ấm nước, tách một cái nước sôi nút tự động tắt. Cô nhấc ấm lên, tay nghiêng đi, nước nóng rưới qua ấm trà, bước đầu tiên gọi là bạch hạc tắm rửa, rửa dụng cụ pha trà đồng thời nâng cao nhiệt độ của nó. Tả Nam Hạ cho một nhúm trà vào ấm, bước này gọi là Quan Âm nhập cung. Tả Hi Dĩnh rót nước từ trên cao, trải qua từng bước gió xuất phớt qua, Hàn Tín điểm binh ... dưới bàn tay khéo léo của Tả Hi Dĩnh, nước trà trong vàng nhẹ hết sức thích mắt. Lọc trà rót vào chén, vừa trong vừa sáng, trong xanh có vàng, chén đầy bảy phần, Tả Nam Hạ ngửi hương thơm, đưa lên miệng nhấp khẽ, lộ vẻ hưởng thụ khoan khoái.

"Hi Dĩnh, hay là mai con nghỉ đi, đừng theo cha tới Học viện Lộ Châu nữa." Tả Nam Hạ đột nhiên nói:

"Không sao đâu cha." Tả Hi Dĩnh thoáng nhíu mày, nhưng giãn ra rất nhanh:

Động tác nhỏ đó vị Tạ Nam Hạ thấy được, ông hơi ngả người tới :" Con để lại số điện thoại cho chàng trai tên Đơn Dũng kia rồi à?"

"Dạ." Tả Hi Dĩnh cười rất tinh nghịch:

"Không thấy cậu ta gọi điện cho con." Tạ Nam Hạ lấy làm lạ, cứ như hi vọng con gái có người theo đuổi vậy:

"Nhưng mà số điện thoại thiếu vài số, con đoán cậu ta không đoán ra đâu, mai nói không chừng lại mặt dày mày dạn gọi con là sư tỳ." Tả Hi Dĩnh bật cười thành tiếng, ba chàng trai gặp ở Hưởng Mã Trại đều rất thú vị:

Thấy con gái cười vui vẻ, Tả Nam Hạ không tán đồng :" Thế là không được rồi, con làm thế không phải trêu chọc người ta à? Con còn trẻ, nên vui vẻ thì phải vui vẻ."

" Hừm, ai bảo cậu ta trêu con." Tả Hi Dĩnh có chút đanh đá nói, nếu như chỉ có phần sau bữa cơm ở Hưởng Mã Trại thì nói không chừng là có chút thiện cảm, bây giờ thì cùng lắm là nửa tốt nửa xấu:

Tả Nam Hạ tựa có tâm sự, muốn nói lại thôi, chỉ có điều nhìn con gái cao hứng như vậy nên chiều ý con, có những chuyện đành tùy duyên.

Chuông cửa vang lên, Tả Hi Dĩnh đi ra mở cửa, đứng trước cửa là phục vụ viên của khách sạn, tay cầm một cái hộp, nhìn là biết tặng cha mình, cô cám ơn rồi quay về phòng.

"Ai thế?" Tả Nam Hạ hỏi:

"Lại tặng quà ạ" Tả Hi Dĩnh nói, khoe thứ trong tay ra:

Nghèo giữa phố chợ chẳng ai hỏi, giàu ở thâm sơn khách tới thăm, chuyến đi này tới Lộ Châu, ai gặp cũng coi như thân thích, nào thành ủy, nào chính phủ, cục đầu tư, cục văn hóa, còn đống đơn vị gì đó nữa, đều tặng đồ kỷ niệm, thổ sản không ít. Góc phòng đã chất đống mấy chục món rồi, Tả Hi Dĩnh định thuận tay ném vào đó, chợt í một tiếng giơ lên cao, ngạc nhiên nói :" Cha, hình như không phải đồ kỷ niệm đâu."

"Đưa cha xem nào." Tả Nam Hạ đưa mắt nhìn cũng ngạc nhiên, một cái hộp nhỏ dùng gỗ dương đóng đinh, quê hết sức, đợi cầm trong tay còn thấy âm ẩm, ông hỏi :" Ai tặng thế?"

"Phục vụ viên không nói ạ, chỉ nói là có người đặt ở tổng đài." Tả Hi Dĩnh cũng bị thứ trông hết sức quê mùa thu hút, hỏi :" Cái gì vậy cha, viết tên cha nữa kìa."

"Ừ, chữ đẹp đấy, Tả Nam Hạ tự mở, người này luyện phong cách bia thời Ngụy, không viết danh hiệu, gọi thẳng tên cha." Tả Nam Hạ nói đùa, kiếm thứ cứng cứng để nạy hộp, lấy luôn dao pha trà, nạy cái là được, vừa nhìn một cái là mừng rỡ:

Tả Hi Dĩnh sửng sốt sau đó kêu lên kinh ngạc.

Là mười hai con giáp hết sức sống động, có mùi lúa mạch, nhìn một cái là biết hấp bằng bột. Có điều ngạc nhiên là từng con búp bê bột to bằng lòng bàn tay đều rất ngộ nghĩnh đáng yêu, có hổ con oai phong, có rồng nhỏ tạo hình kỳ quái. Tả Hi Dĩnh không nhịn được yêu thích đưa tay sờ nhẹ, reo lên:" Ôi mắt là hai hạt đậu, đây là con chuột, nặn luôn cả móng này, cha nhìn đi .. Oa, đúng là tác phẩm nghệ thuật, loại bánh này ai nỡ ăn chứ?"

Tả Hi Dĩnh như cô bé con, hào hứng, thích thú, nói luôn miệng. Tả Nam Hạ lại cầm tượng hổ làm bằng bột lên, giải thích :" Đây là tập tục của Lộ Châu, gọi là 'làm đầy kho', có từ thời Minh, sở dĩ gọi thế là vì mong cho kho đầy lương thực, ngũ cốc dư dả ... Có điều nặn đẹp thế này thì lần đầu tiên cha mới thấy, tài nghệ còn tốt hơn cả bà nội con."

Tả Hi Dĩnh chơi hết sức hứng thú, cầm từng con một lên xem, Tả Nam Hạ lại nói một bí mật thú vị, thứ này còn có huyền cơ, trong kho có bảo tàng. Nói rồi ông bẻ một con vật ra, quả nhiên có, nhân đỗ đỏ thẩm màu, đưa con gái nếm thử. Có lẽ do tâm tình tốt, nên hai cha con khen không ngớt, ăn mấy miếng Tả Hi Dĩnh nhớ ra cái gì đó, cầm máy ảnh lên chụp, trác cha tham ăn, làm cho mười hai con giáp không đầy đủ nữa.

Ăn mất một con, còn lại mười một con không nỡ ăn, khi pha ấm chà thứ hai, Tả Nam Hạ mời nhớ ra, hồ nghi hỏi :" Ai tặng thế nhỉ?"

"Đúng rồi, không thể nào là do đơn vị tặng được." Tả Hi Dĩnh cầm hộp gỗ lên nghiên cứu, phiến gỗ dương mong mỏng còn có mùi gỗ, âm ẩm, hẳn là mới làm chưa lâu. Lật lên xem mới phát hiện ở dưới dán nhãn "vận chuyển an toàn", còn có số điện thoại. Hai cha con tâm ý giống nhau, Tả Hi Dĩnh lấy điện thoại bấm số, tu tu kéo dài, không ai nhận máy.

Một món quà kỳ lạ, hai cha con nghĩ hồi lâu mà không ra.

Số điện thoại gọi tới thực ra ở ngay đối diện với khách sạn Khải Lai Duyệt, điện thoại trong tay Đơn Dũng, một tay cầm điện thoai, tay kia chống lên, số điện thoại trong tay đã đầy đủ, bốn số còn thiếu là 1,4,8,0.

Tích tắc nhìn thấy số điện thoại hiện thị trên đã khớp với số điện thoại Tả Hi Dĩnh cho mình ngày hôm đó, Đơn Dũng cười lệch miệng, tắt máy đổi sim mới. Có điều bốn số còn thiếu kia lại khiến y suy nghĩ, móc túi ra, những con số đại biểu ý nghĩa rất nhiều, ví như 5377 là anh muốn hôn em, 53981 là tao muốn đập bẹp mày, hay 5421 là anh chỉ yêu em, rồi 5491 là anh tới tìm em ... Đơn Dũng luôn cho rằng Tả Hi Dĩnh bày một trò đùa với mình, trò đùa đó hẳn trong con số, vậy con số đó có ý nghĩa gì?

Không thể nào là không có ý nghĩa, nếu không Tả Hi Dĩnh đã chẳng cười ranh mãnh khiêu khích như thế. Phàm là các còn số đều tìm được từ đồng âm, miệng y lẩm nhẩm 1480, 1480 ... 1 thì khẳng định là "cậu", 4 nghĩa là "là", vậy tám là gì?

"Cậu là bát ... Ba, bô, beng ... À, cậu là đồ ngốc." Đầu Đơn Dũng lóe sáng, vấn đề ở số 0, không phải là từ đồng âm mà là quả trứng, vậy 80 chính là đồ ngốc. Lập tức hiểu ý Tả Hi Dĩnh, nếu không tìm ra đáp án thì là thằng ngốc, nếu tìm ra đáp án thì cũng là thằng ngốc.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất