Chương Q1 - 042: Đỗ phế thang thơm nồng.
Tả Hi Dĩnh nhìn theo, liền thấy một bác gái béo toàn thân như nắm bột, trước mặt đặt cái chậu, vậy mà hai tay thoăn thoắt như múa, từng miếng bột màu trắng bay ra, vẽ thành đường cong rơi vào cái nồi cách đó hơn một mét, canh không bắn lên. Không cần Đơn Dũng chỉ, cách quán đó không xa cũng có một người béo tốt tay cầm dao thái bột bay vèo vèo như tuyết rơi.
"Đó là mì gì thế, đẹp quá." Tả Hi Dinh giật tay Đơn Dũng liên hồi:
"Mỳ bươm bướm, dập dờn như cánh bướm." Đơn Dũng hiếm khi nói được một câu văn nhã.
"Ồ, dường như tôi từng nghe thấy cha tôi nói tới rồi, thế này không cần ăn, chỉ nhìn thôi cũng hưởng thụ, đẹp quá." Tả Hi Dĩnh khen ngợi, quả nhiên là thứ gì làm tới đỉnh cao cũng là đạo, đạo hạnh ở mặt này thực sự không ít:
"Có gì lạ đâu, trình độ đó mẹ tôi cũng làm được." Đơn Dũng không coi trọng mấy:
Chỗ nào Tả Hi Dĩnh cũng thấy mới mẻ thú vị, ngược lại trong mắt Đơn Dũng thì đã quen rồi. Đi vài bước lại quay đầu nhìn Tả Hi Dĩnh, xuyên qua đám đông và bàn ghế. Đi được vài bước Tả Hi Dĩnh không chú ý va phải một nam nhân đang ăn, người đó ngả ra sau, bị canh làm bỏng ngón tay, quay sang chửi :" Mù mắt à, bỏng chết cha mày rồi."
Tả Hi Dĩnh sợ hãi, do cô bất cẩn, vừa định xin lỗi, không ngờ Đơn Dũng nhanh hơn xông đến:" Gì, gì hả? Mày kiếm kích thích à, ăn cơm thì nói tiếng người, mày làm cha ai?"
Đơn Dũng kéo Tả Hi Dĩnh che phía sau, mắt trợn lên hung bạo, đưa tay tóm cổ áo người kia, như chực xông vào đánh người.
Người kia thấy Đơn Dũng khó nuốt liền mềm xuống ngay:" Bỏ đi, coi như tôi xui xẻo, xin lỗi, được chưa?"
"Thế còn giống tiếng người, được rồi, lần sau mà gặp mời anh uống rượu." Đơn Dũng vỗ vỗ vai, ấn người đó ngồi xuống. Tả Hi Dĩnh thì vội vàng kéo y đi trách y nhiều chuyện, vốn là do cô sai, Đơn Dũng nói nhỏ :" Thượng Đảng từ xưa lắm điêu dân, chị mà nhún nhường, người ta trèo lên đầu lên cổ."
Tả Hi Dĩnh cau mày, cha cô nói văn hóa "hiệp" ở Lộ Châu rất đậm, có điều cô thấy trong hiệp này có vị thổ phỉ mới đúng. Đơn Dũng lúc này mới nhận ra vừa rồi mình hung hăng quá, vô tình để lộ bản tính, vội kéo cô đi mau, di chuyển mục tiêu.
Lại qua mấy nhà miến đen, bánh kẹp thịt lừa, sủi cảo hấp khổng lồ ... Thứ nào cũng khiến người ta nhìn hoa mắt, kể không sao hết được, Tả Hi Dĩnh rốt cuộc cũng được thấy những món ăn nổi tiếng trong ghi chép. Câu mảnh đất nào nuôi người nơi đó thật không sai, thành phố Lộ Châu ăn mỳ là chính, riêng món mỳ đã có mười hai mười ba loại. Tả Hi Dĩnh thấy không uổng chuyến đi lại, hơi tiếc nuối là không mang máy quay phim, vẻn vẹn chụp bừa được vài bức ảnh.
Đi cả một vòng lớn, đến góc tây bắc, Tả Hi Dĩnh xem nhiều hỏi ít, không phải là không muốn hỏi, mà là ngại không hỏi, hỏi càng nhiều càng cung cấp chứng cứ mình ít va chạm. Tới khi đến phía sau quảng trường, cách cổng miếu thành hoàng không xa nữa, dừng lại trước một cái nồi lớn bốc hơi nghi ngút, dù Tả Hi Dĩnh ít nhiều biết các món ăn Lộ Châu, nhìn hai cái nồi này hơi quen, vẫn có cảm giác không nói ra được.
Đơn Dũng đợi Tả Hi Dĩnh hỏi, Tả Hi Dĩnh nhìn chủ quán tóc hoa râm, vạt áo dính dầu mỡ ném mỳ trực tiếp vào nồi, đợi một lúc dùng muôi thủng múc vào bát. Mỳ không nhiều, đa phần là sợi vàng vàng, đỏ đỏ, trắng trắng múc ra từ nồi khác, chẳng biết thứ rau gì thái sợi, thêm vào hành băm rau thơm, múc một muôi nước canh bê lên bàn. Vị khách cho thêm dấm, ớt, ăn xì xụp chớp mắt trán thấy mồ hôi.
"Đây là tiết mục chính, sư tỷ, chúng ta không thể chỉ nhìn thôi, nếm thử xem sao nhé? Món ăn được giải ngày hội mỳ toàn tỉnh đấy ... Chị chắc chắn chưa thử qua." Đơn Dũng cố tình gây hồi hộp:
Tả Hi Dĩnh nhìn rất lâu không ra, chế biến đơn giản hết mức, thực khách lại qua lại không dứt, người đến người đi, chậm một chút là không có chỗ. Thậm chí có người cầm luôn bát lớn ngồi bên vệ đường ăn.
Đơn Dũng biết muốn sư tỷ mở miệng không phải dễ, xúi :" Thứ này đặc biệt lắm đấy, mỗi ngày chỉ bán hai tiếng, còn chưa chắc hôm nào cũng tới. Chỉ ngửi mùi đi, mê người không, người nếm thử không ai nói không ngon. Hay là chúng ta thử ..."
"Ừ" Tả Hi Dĩnh rốt cuộc cũng gật đầu rồi, rõ ràng là động lòng, nhiều người ăn như thế thì không thể kém được, hơn nữa mùi vị không ngừng truyền tới rất cám dỗ.
Nhưng mà cũng không phải muốn ăn là có mà ăn ngay được, hai người đứng đợi, thấy một nhà ba người rời bàn, Đơn Dũng kéo ngay Tả Hi Dĩnh tới cướp chỗ, gọi hai bát, vừa gọi vừa lau bàn, sơ cái bàn không sạch làm sư tỷ phản cảm. Khi len lén nhìn cô, may mà cô vẫn đang nghi hoặc nhìn nhất cửa nhất động của chủ quán.
Đơn Dũng không giải thích đây là thứ gì, như trộm vậy, tựa hồ món ăn này có bí mật nào đó không thể tiết lộ.
Đợi không lâu, hai bát lớn lên bàn, Đơn Dũng đưa đũa tới, Tả Hi Dĩnh vừa định thử thì y bảo đợi chút, rời bàn chạy tới mấy quán gần đó. Chớp mắt mang mấy thứ về đặt trên bàn, đều là mấy món ăn vặt mà cô thấy qua, vừa nói vừa ăn. Tả Hi Dĩnh không biết là bị thịnh tình của Đơn Dũng làm động lòng hay bị món ăn thu hút, cầm đũa lên vớt sợi mì nếm thử.
Sợi mì phải gọi là rất mềm, trôi nổi trong bát canh, mỳ trắng, nước canh màu như sữa, nếm thử thấy trơn, dù là váng mỡ trong bát cũng không thấy ngầy. Đơn Dũng thấp thỏm đợi bình phẩm, Tả Hi Dĩnh mặt hớn hở :" Ừm, ngon lắm."
"Vậy chị ăn nhiều chút." Đơn Dũng mắt lấm lét mời:
Thứ thái sợi đỏ đỏ trắng trắng kia làm Tả Hi Dĩnh nghi hoặc, ăn vừa dai vừa thơm, hòa vào nước canh làm một. Cô vừa nhìn vừa ăn mà ăn không ra là thứ thịt gì, có điều múi vị không tệ, ăn được non nửa thì trán rịn mồ hôi, khẽ lau đi.
Đơn Dũng quan tâm nói :" Sư tỷ, chị có hơi yếu, ăn thứ này rất tốt, dưỡng huyết bổ mắt trị suyễn, bổ khí trị dạ dày."
"Món này tên là gì?" Tả Hi Dĩnh chớp mắt, món đã ăn, nghi hoặc chưa được cởi bỏ:
"Ngon không?" Đơn Dũng hỏi lại:
"Ngon lắm." Tả Hi Dĩnh lại húp một ngụm canh, bình thường cô ăn ít lắm, có điều vì ngon nên lại ăn thêm vài miếng:
" Trong này có câu chuyện thê thảm, chị muốn nghe không? Liên quan tới cuộc chiến Trường Bình, cũng là lai lịch của món ăn này." Đơn Dũng học dáng vẻ giảng bài của Tả Nam Hạ:
Tả Hi Dĩnh gật đầu :" Chính là lai lịch của câu thành ngữ bàn việc binh trên giấy phải không? Quân Triệu bị quân Tần chôn sống bốn mươi vạn người, chiến trường cách nơi này chưa tới bảy mươi km."
"Đúng rồi, Triệu Quát làm nguyên soái, muốn dốc toàn bộ binh lực quyết chiến với Bạch Khởi, bị tám vị nghĩa sĩ họ Sử ở đương địa chặn ngựa khuyên can, hắn giết tam người này. Về sau người dân tưởng niệm tám người, đặt tên nơi họ chết là thôn Bát Nghĩa, món ăn này là để kỷ niệm họ, phát triển tới nay thành món ăn nổi tiếng đương địa." Đây là câu chuyện người Lộ Châu thuộc làu, Đơn Dũng lại làm như mình là đại nho bác cổ thông kim vậy:
"Tôi có chút ấn tượng, thời gian qua chỉnh lý tài liệu viện bảo tàng cung cấp, phương diện món ăn do cha tôi làm, nhất thời tôi không nhớ ra." Tả Hi Dĩnh vắt óc không nhớ ra, lại ngại hỏi Đơn Dũng:
Đơn Dũng đã ăn hết bát mì, ăn luôn quá nửa bánh mua về, khi Tả Hi Dĩnh dừng lại, y trả tiền, vừa đứng lên thì chỗ bị chiếm ngay. Đi được vài bước Tả Hi Dĩnh quay đầu chỉ chỉ quán vừa ăn, Đơn Dũng không nói, cô sốt ruột hỏi:" Rốt cuộc là món gì?"
" Mỳ lòng ấy mà." Đơn Dũng tỉnh queo tiết lộ:
"À, đúng, tôi nghe tên rồi ... " Tả Hi Dĩnh đang nói dở chợt nghĩ ra cái gì kinh khủng lắm, mặt tái đi run giọng hỏi:" Làm bằng cái gì thế?"