Hương Sắc Khuynh Thành (Dịch)

Chương Q1 - 049: Chân tướng dần hé lộ. (2)

Chương Q1 - 049: Chân tướng dần hé lộ. (2)

Hai người bọn họ đối đầu, Tả Hi Dĩnh quay sang xoa dịu :" Đơn Dũng, làm phiền cậu xuống dưới đợi tôi được không, cuốn sách này đúng là rất quan trọng, do tôi sơ xuất. Quy định luôn cần con người tuân thủ."

Cô vừa nhận trách nhiệm về mình một cái làm cả quản lý Lý lẫn Đơn Dũng đều hạ nhiệt, ông già ít nhiều có chút khinh bỉ liếc Đơn Dũng một cái dẫn Tả Hi Dĩnh biến mất sau những giá sách lớn. Đơn Dũng bực bội hồi lâu rồi đành xuống lầu.

Một mặt hậm hực, mặt khác Đơn Dũng không phục, nếu chẳng phải Tả Hi Dĩnh ở đây thì y thế nào cũng phải nói hai năm rõ mười với ông già đó. Đương nhiên cũng có phần hối hận, tuy không thích cái trường này, nhưng cũng chưa bao giờ dùng lời lẽ xúc phạm hình dung nó, hôm nay lỡ lời nói ra trước mặt sư tỷ, làm cứ như mình là đứa thiếu giáo dưỡng vậy. Khó khăn lắm mới dựng lên được hình ảnh soái ca tươi sáng, e là lúc này sụp đổ rồi.

Rời khỏi thư viện, lười nhác ngồi ở ghế sau xe đạp nhìn xung quanh, cảnh sắc vì tâm tình mà thay đổi, chưa qua bao lâu, giờ nhìn cái gì cũng y như cũ rồi. Sồi xanh cắt tỉa chỉnh tề như những sinh viên mặc đồng phục đứng xếp hàng, chẳng có tí sinh khí nào, khu phòng học vuông vức buồn tẻ, hàng cây vươn cành lá chằng chịt qua đường, giống mấy khuôn mặt đau khổ của giáo viên, khô cứng muốn chết.

Đang suy nghĩ miên man thì tiếng phanh xe đánh thức Đơn Dũng, một chiếc MINI màu đỏ đỗ lại cách thư viện không xa, ghế lái là cô em mặt trái xoan tóc vàng rực, hạ cửa sổ xe xuống ngoắc ngoắc ngón tay với Đơn Dũng :" Lại đây."

Là Tống Tư Oánh, theo lời Tư Mộ Hiền đánh giá thì đây là cô gái cho người ta cảm giác " ăn no sinh dâm dục", động tác gọi Đơn Dũng không khác gì gọi thú cưng. Có điều trong trường không ít nam sinh sẵn lòng làm thú cưng của cô ta, cô ta ngoắc ngón tay một cái cơ bản có thể gọi được đại bộ phận nam sinh và nam giáo viên. Đặc biệt đám người Lão Bao khoa thể dục, ngoài miệng tôn sùng Đản ca, nhưng trong lòng coi cô gái vừa có tiền vừa rộng rãi này là lão đại.

Đơn Dũng đang lúc khó chịu, coi như không khí, Tống Tư Oánh lớn tiếng gọi :" Tôi gọi anh lại đấy."

Đơn Dũng quay đầu sang, lười chẳng muốn đấu khẩu.

Tiếng đóng cửa xe đánh sầm, người đã đi xuống, tóc vàng váy phấn hồng, áo hai danh trắng, giày cao gót, đẹp tới có chút lả lơi. Nếu ai không biết thực sự không nghĩ cô là sinh viên trong trường. Đi một cái hoa tai, vòng tay, vòng cổ lấp lánh ánh vàng, cặp chân dài dưới mép váy đều đặn trắng nõn nà, cám dỗ cực độ.

Nếu xếp hạng trạng nguyên các khoa khẳng định là không có Tống Tư Oánh, nhưng trong mắt đám sói đói trong trường, bất kể là xếp hạng chân, ngực, mông hay mặt, Tống Tư Oánh thế nào cũng có tên. Tới trước mặt Đơn Dũng vặn hông một cái, tiếp đó ưỡn ngực lên, hất túi sách. Bộ dạng không vui, hờn giận, chất vấn đó đừng nói đám sinh viên chưa thấy thể diện, dù là nam nhân biết mùi đời cũng phải phiêu diêu. Khi gió thơm ập tới, Đơn Dũng nín thở ngay, vì khứu giác và vị giác của y quá nhạy, cái mùi nước hoa nồng nặc này khó chịu nổi.

Tống Tư Oánh xem ra đúng là có chút tức giận :" Tôi chủ động tới trước mặt anh rồi đấy, được chưa? Anh oai quá, cố ý gây sự với tôi đấy à?"

Đối với cô gái xinh đẹp mà nói, tất cả những cô gái khác và nam nhân không thích mình đều là kẻ địch, thái độ của Đơn Dũng thuộc về loại kẻ địch, hơn nữa còn có chút thủ địch với cô :" Ai gây sự với cô?"


"Vậy tôi hỏi anh, sao Lôi Ngốc và Vương Hoa Đình thành đôi? Không phải làm loạn à? Vừa rồi tôi lái xe tới, Lôi Ngốc còn nhổ một bãi vào xe, chắc chắn có người xúi bẩy." Chuyện này làm Tống Tư Oánh nghĩ mãi không ra:

Nghe lời này Đơn Dũng bỗng dưng bật cười, vốn định xúi Lôi đệ đi quấy rối hoa khôi Đảng một chút, ai ngờ hoa khôi Đảng chẳng phải loại ăn chay, chớp mắt đã thu phục Lôi Đại Bằng rồi. Hai người đã thế còn vừa mắt nhau, diễn giả thành thật, làm chân tướng cứ như là đúng thế thật. Còn Tống Tư Oánh vì sao tức giận thì Đơn Dũng cũng đoán ra, từ khi không kịp vào Đảng ở đợt đầu, tuyển cử hội sinh viên bị Vương Hoa Đình áp đảo, cô liền tiếp cận đám phần tử xấu Lão Bao Chân Thối, Đơn Dũng, ý nhiều có ý mượn lực phá đám.

"Đại tỷ, chuyện này không thể trách tôi, người ta đôi lứa yêu nhau thì tôi có cách gì?" Đơn Dũng hài hước nói:

Bình thường đều gọi Tống Tư Oánh như thế, cô đều thản nhiên tiếp nhận, lần này tâm tình không vui, lườm ý :" Bớt gọi tôi là đại tỷ đi ... Không thể nào, Vương Hoa Đình kiêu lắm, đừng nói Lôi Ngốc, dù là anh thì cô ta cũng chẳng thèm nhìn tới ... Thôi bỏ, không nói nữa, giờ anh định làm sao?"

"Thôi chứ làm sao, tình thế này ai làm gì được nữa, ai nhảy ra trước thì người đó gặp họa."

Đơn Dũng nhìn tình thế rất rõ ràng, bây giờ không thể không bội phục phương pháp xử lý của cơ cấu quan liêu, một mặt giao thiệp truyền thông ép chuyện xuống, một mặt đẩy hội sinh viên ra phía trước. Ngày hôm đó chuyện quá bất ngờ, nhưng bây giờ khắp nơi có cán bộ hội sinh viên, thành phần tích cực tiến bộ các khoa, lúc này ai dám đứng ra xúi bẩy là thành mục tiêu đả kích toàn lực, trong đám sinh viên cũng không thiếu bọn Hán gian chuyên mách lẻo.

Người khởi xướng chuyện này nghiêm túc mà nói là cô em trước mắt, Đơn Dũng chẳng qua là ngứa mắt với nhà ăn cho nên làm quân sư đầu chó mà thôi, dù sao sinh viên có kinh nghiệm đấu tranh hơn y không nhiều.

Tống Tư Oánh thấy thái độ hời hợt của Đơn Dũng thì cắn môi dưới, một kế không thành sinh kế khác, kéo cánh tay Đơn Dũng, cầu khẩn :" Đơn Dũng, anh không thể bỏ mặc, phải nghĩ cách."

"Tôi thì có cách gì được chứ?"

" Thôi đi, ai chẳng biết ở trường anh vung tay một cái là vô số người theo, người khoa thể dục và khoa trung văn đều coi anh là lão đại. Lần trước anh phát động biểu tình im lặng có hơn 200 người tham gia cơ mà." Tống Tư Oánh kéo tay Đơn Dũng chặt hơn vài phần, áp bẹp đồi ngực mơn mởn nhựa sống vào đó:

Đơn Dũng vội tránh ngay :" Đừng mong tôi đi đầu gây sự, chủ nhiệm khoa chúng tôi nói rồi, còn dám gây chuyện sẽ giam bằng tốt nghiệp của tôi. Tôi khó khăn lắm mới qua được bốn năm, chẳng còn lại mấy ngày nữa, mất bằng tôi kiếm đâu ra?"

"Không sao, ai dám đụng vào anh, có tôi che chở ... Hiện giờ tôi chỉ thiếu một người hô lớn, muôn người đi theo, anh chính là nhân tuyển tốt nhất." Tống Tư Oánh ra sức nịnh nọt, thiếu điều dán cả người tới thôi:

Vô duyên vô cớ lấy lòng làm gì có chuyện tử tế, ánh mắt Đơn Dũng hồ nghi nhìn Tống Tư Oánh :" Đại tỷ, cô có ăn cơm ở nhà ăn đâu, sao cô cứ gây khó dễ cho người ta thế? ... Không đúng, trong chuyện này có vấn đề, cái nhà ăn đó lợi nhuận rất cao, quyền bao thầu mỗi năm đều tranh nhau vỡ đầu, không phải là liên quan tới chuyện này chứ?"

Tống Tư Oánh không ngờ Đơn Dũng mò tới góc tấm màn đen rồi, vội che đậy :" Làm gì có, anh đừng đoán bừa ... Tôi chỉ chướng mắt với đám người hội sinh viên, nên gây phiền phức cho chúng mà thôi. Anh nghĩ chiêu cho tôi đi, chỉ cần đuổi được tên Hạ Béo kinh doanh nhà ăn, tôi sẽ nghĩ cách xóa xử phạt trong hồ sơ của anh , thế nào?"

Điều kiện này hấp dẫn hơn nhiều bản thân Tống Tư Oánh, trong hồ sơ kẹp xử phạt của trường là tâm bệnh của bất kỳ sinh viên nào, huống hồ hồ sơ của Đơn Dũng không chỉ có một cái.

Nhưng cám dỗ càng lớn, Đơn Dũng càng cẩn thận, không dám dễ dàng đồng ý.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất