Huyền Giám Tiên Tộc (Dịch)

Chương 26: Giao Trường

Những đường vân màu nâu sẫm đan xen trên thân của con giao trường này, thân của nó có độ lớn bằng vòng eo của hài tử tám, chín tuổi. Thân hình nó quấn quanh một gốc cây đa lớn, đôi mắt dựng đứng màu vàng lạnh lùng nhìn Lý Thông Nhai cùng những người khác.

“Giao trường thật lớn!”

Miệng thì kinh ngạc thốt lên, nhưng ngón tay của Lý Thông Nhai vẫn không ngừng kết quyết, vừa dứt lời, kim quang mờ mịt đã hiện lên trong tay hắn.

Con giao trường kia liên tục phun ra cái lưỡi đỏ tươi, hé miệng, phun ra một làn sương đen nồng nặc.

Kim mang phát ra trước, thẳng tắp bay về phía cằm của con giao trường, đánh cho đầu con giao trường này lệch sang một bên, làn sương đen kia cũng theo đó mà đổ ập về phía một cái cây lớn khác.

Chỉ trong chớp mắt, cái cây đa lớn kia phát ra âm thanh xì xì, những cành lá um tùm ngay lập tức bị ăn mòn sạch sẽ, hóa thành từng giọt nước đen nhỏ xuống mặt đất, ngay cả thân cây to lớn cũng bị ăn mòn một lớp dày.

“Xì xì.”

Lý Diệp Sinh cùng những người khác thấy cảnh này, sợ đến mức liên tục lùi về sau, mắt thấy chỉ chút nữa là co giò bỏ chạy.

“Nhìn chằm chằm vào nó, từ từ lui lại.”

Cứu được Lý Diệp Sinh cùng vài tên thôn đinh khác từ trong tay con giao trường này, Lý Thông Nhai lắc đầu, trầm giọng nói.

Nhìn thấy mấy người bọn họ chậm rãi lui về phía sau, con giao trường kia cũng không truy kích, nó cứ quấn trên cây đa lớn như vậy, lạnh lùng nhìn bọn họ.

Đợi đến khi cây đa lớn kia biến mất khỏi tầm mắt, Lý Thu Dương mới cẩn thận mở miệng nói:

“Quả mọc ở sau cây kia.”

“Đừng vội.”

Lý Thông Nhai phất tay, dặn dò Lý Diệp Sinh:

“Ngươi gọi các thôn đinh trong thôn đến, bảo bọn họ mang theo gậy sắt và xẻng đi, nhà nào có cung thì mang theo cung tiễn, cùng lên núi.”

“Vâng.”

Lý Diệp Sinh đáp một tiếng, dẫn theo mấy thôn đinh kia vội vàng chạy xuống núi.

Lý Hạng Bình vỗ vỗ vai Lý Thu Dương, mở miệng nói:

“Lúc đó, chắc ngươi đã gặp phải con giao trường này ra ngoài kiếm ăn, không những trốn thoát được, mà còn nhận được cơ duyên! Trở về sân tu hành đi, chỗ này không còn việc của ngươi nữa.”

Nhìn thấy Lý Thu Dương mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, nghe lời xuống núi, Lý Hạng Bình tìm một tảng đá xanh ngồi xuống, nói với Lý Thông Nhai:

“Vảy của con giao trường này cứng quá, một đạo kim quang thuật cũng chỉ đánh vỡ được mấy miếng vảy dưới cằm nó mà thôi.”

“Quan sát hình dạng của nó, chắc chỉ là tiểu yêu Tức Thai cảnh mà thôi, linh trí chưa khai mở, phàm là linh trí chưa khai mở, cho dù vảy có cứng rắn đến đâu thì có tác dụng gì?”

Lý Thông Nhai thản nhiên đáp lại một câu, cẩn thận quan sát địa hình.

Không lâu sau, tráng đinh trong Lê Khánh thôn lần lượt lên núi, nghe nói là đi giết yêu quái, mỗi người bọn họ đều vừa thấp thỏm vừa hưng phấn, đi theo sau Lý Diệp Sinh, rón ra rón rén đi tới.

Lý Thông Nhai xem xét địa hình, tìm tới Liễu Lâm Phong, hỏi:

“Cữu cữu, nghe nói năm ngoái nhà họ Liễu dùng bẫy để giết heo rừng, không biết con giao trường lớn như thế này, cần đào cái bẫy lớn cỡ nào mới thích hợp?”

Liễu Lâm Phong do dự một lúc, cẩn thận hỏi:

“Nghe nói con giao trường này là yêu quái, không thể lấy lẽ thường mà đoán được, nhỡ đâu nó biết bay thì sao?”

“Chắc chắn là nó không biết bay, ngài cứ dựa theo kinh nghiệm ngày xưa rồi tăng gấp đôi lên là được.”

Lý Hạng Bình lên tiếng, trong lòng lặng lẽ tự nhủ: “Nếu như con giao trường này biết bay, chắc chắn giờ phút này chúng ta không còn mạng để đứng đây rồi.”

“Vậy thì dễ làm rồi!”

Nghe thấy lời của Lý Hạng Bình, Liễu Lâm Phong tràn đầy tự tin, bắt đầu chỉ huy mọi người đào hố, bộ dạng chỉ trỏ hết sức oai phong.

Liễu Lâm Phong cũng nhịn lâu lắm rồi, mặc dù trước đây nhà họ Lý rất lớn mạnh, nhưng cũng nể mặt nhà họ Liễu một chút, có việc gì trong thôn cũng sẽ hỏi đến ý kiến của hắn.

Hiện tại nhà họ Lý đã thu phục các thôn, Liễu Lâm Phong nào dám ra ngoài chỉ trỏ nữa, những ngày này coi như hắn nhịn đủ rồi, giờ phút này coi như có việc để làm, Liễu Lâm Phong lập tức tìm lại được tinh thần.

“Tiếp tục như vậy cũng không phải cách, nhà họ Liễu của ta nhất định phải tìm được chỗ đứng dưới sự bảo vệ của nhà họ Lý, nếu không sớm muộn gì cũng suy tàn.”

Vừa chỉ huy, Liễu Lâm Phong vừa âm thầm suy nghĩ.

Lý Thông Nhai không biết trong lòng Liễu Lâm Phong đang diễn ra nhiều suy nghĩ như vậy, hắn đang cùng Lý Hạng Bình bận rộn phù kim quang thuật lên mũi tên, nếu không sử dụng, pháp thuật này có thể duy trì được sáu đến bảy canh giờ, đủ để giết chết con giao trường này.

Hiện tại pháp lực của mỗi người bọn họ có thể phù chú được mười mấy lần, pháp lực hao hết thì ngồi xuống điều tức, đợi đến khi mọi người đào xong hố, che dấu những vết tích của lớp đất mới, rải lá khô lên trên, hai người bọn họ cũng điều tức xong.

Thôn đinh bày trận xong xuôi, người cầm gậy đứng ở phía trước, người cầm cung đứng ở phía sau, mỗi người cầm một mũi tên đã được phù chú kim quang thuật, cẩn thận tiến về phía con giao trường kia.

Người ở phía trước vừa đi tới chỗ cây đa lớn kia, không khỏi đồng loạt kinh ngạc thốt lên:

“Giao trường lớn thật!”

Con giao trường kia quấn trên một cây đa lớn, đôi mắt dựng đứng màu vàng khiến cho trái tim của mọi người đập loạn xạ, nó vừa mở miệng, một làn sương đen nồng nặc đã phun ra.

Mấy người ở hàng trước đã được nhắc nhở từ trước, sớm bỏ gậy lùi lại, làn sương đen này chỉ ăn mòn được vài chiếc lá khô và mấy cây gậy dài.

Một dòng lưu quang màu vàng nhạt phát ra sau nhưng lại tới trước, những mũi tên này đã được phù chú kim quang thuật, sắc bén vô cùng, từng mũi tên bắn lên lớp vảy có màu nâu của con giao trường kia.

Bị quấy rầy hết lần này đến lần khác, cuối cùng con giao trường này cũng nổi giận, liên tục phun ra cái lưỡi đỏ tươi, bỏ qua cây đa, trườn về phía mọi người.

Đám người ở phía trước lập tức bỏ chạy tán loạn, Lý Thông Nhai và Lý Hạng Bình vội vàng kết quyết, phóng ra từng đạo kim quang thuật, đánh cho con giao trường kia đau đớn gào thét, dựng thẳng con ngươi màu vàng lên nhìn về phía hai người bọn họ, nhanh chóng lao tới.

Hai người bọn họ không sợ mà còn vui mừng, nhìn thấy con giao trường kia dán sát vào vách núi bò tới, cao giọng hô:

“Chuẩn bị!”

Con giao trường kia đang bò đi, đột nhiên cảm thấy phía dưới trống rỗng, suýt chút nữa đâm đầu xuống cái hố lớn được che dấu dưới lớp lá khô kia.

Chỉ là thân của con giao trường này khá dài, nhất thời không bị rơi xuống bẫy, đầu của nó nhanh chóng ngẩng lên, đặt ở phía bên kia của cái bẫy, mắt thấy sắp bò lên được rồi.

Trên vách núi vang lên tiếng động, một đám thôn đinh lao ra, cùng nhau đẩy một tảng đá lớn, đồng thanh hét lên:

“Đẩy!”

Tảng đá lớn kia lập tức rơi xuống, chính xác đập vào lưng của con giao trường, trong chốc lát gân cốt gãy nát, con giao trường màu nâu kia kêu lên một tiếng, ngay lập tức bị đè xuống đáy hố, đầu rắn ngẩng cao, nửa thân trên cong thành hình chữ U, nhưng không thể động đậy.

“Ha ha ha ha ha!”

Liễu Lâm Phong đứng ở phía sau đám người cười to, nhìn thấy kiệt tác của mình thành công, hài lòng gật đầu.

“Lên!”

Lý Diệp Sinh hét lớn, mọi người đồng loạt cầm những cây tre đã vót nhọn, điên cuồng đâm xuống hố.

Mặc dù vảy của con giao trường này cứng rắn, nhưng cũng không chịu nổi mười mấy đại hán vây quanh, điên cuồng đâm nó như vậy, mọi người dùng sức đâm suốt nửa canh giờ, cho đến khi cây tre đâm xuống nhuốm đỏ mới dừng lại.

Xác nhận đi xác nhận lại con giao trường kia đã chết, mọi người reo hò vang trời, ai nấy đều đắc ý không thôi, bàn tán xem làm cách nào để kéo con giao trường này ra, mang về thôn.

Để lại Liễu Lâm Phong chủ trì việc này, Lý Thông Nhai và Lý Hạng Bình dẫn theo Lý Diệp Sinh cùng vài người tâm phúc khác, lặng lẽ đi vòng ra phía sau cây đa lớn kia.

Nhìn thấy xương trắng đầy trong bụi cỏ dày đặc, Lý Diệp Sinh thở dài, mở miệng nói:

“Nhiều năm trước Lý Diệp Thịnh lên núi rồi không trở về, chắc chắn là đụng phải con giao trường này đang kiếm ăn, bị nó nuốt chửng.”

Lý Hạng Bình rất tự nhiên gật đầu, Lý Thông Nhai lại nhìn cây nhỏ có năm quả đỏ óng ánh kia, vẻ mặt ngưng trọng, quay đầu nói với Lý Diệp Sinh:

“Dẫn người canh chừng ở đây, không được để bất kỳ ai tới gần.”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất