Huyền Giám Tiên Tộc (Dịch)

Chương 45: Kéo Dài

Lý Thông Nhai nhìn Vạn Thiên Thương trước mặt, trong lòng vô cùng khó xử. Nếu trong nhà có vài tấm phù lục Luyện Khí Trúc Cơ gì đó, hắn cũng có thể cân nhắc lấy ra để đổi lấy truyền thừa trận đạo, nhưng đạo bạch mang cứu Vạn Tiêu Hoa kia vốn không phải phù lục, mà là đòn công kích do pháp giám phát ra khi gặp địch, điều này khiến Lý Thông Nhai không biết mở lời ra sao.

- Vạn huynh, không phải Thông Nhai không muốn trao đổi, mà thực sự không thể...

Lý Thông Nhai há miệng, thốt ra một câu mà chính mình cũng không tin, trong lòng thở dài.

Vạn Thiên Thương tất nhiên không tin, vừa nhíu mày khuyên nhủ, vừa trình bày lợi hại trong đó, trong lòng cũng thầm nghi hoặc:

- Rõ ràng đây là chuyện đôi bên cùng có lợi, sao Lý Thông Nhai này lại nói năng mập mờ, ra vẻ không mấy hứng thú như vậy.

Thấy Lý Thông Nhai vẻ mặt khó xử, Vạn Thiên Thương chợt hiểu ra, quả quyết nói:

- Thông Nhai huynh yên tâm! Trong truyền thừa trận pháp này, trừ bỏ Địa Toả Hoa Thiên Trận trên núi Hoa Thiên của nhà ta liên quan đến an nguy truyền thừa, không thể tiết lộ, còn lại mười trận Thai Tức cảnh, ba trận Luyện Khí kỳ sẽ không thiếu một phần, tuyệt đối sẽ hoàn chỉnh giao đến tay quý tộc!

Lý Thông Nhai thấy người này đã nói đến mức này, trong lòng cũng không khỏi dao động, đành phải dùng kế hoãn binh trước, gật đầu nói:

- Thông Nhai còn phải bàn bạc với phụ thân và đệ đệ, rồi mới trả lời Vạn huynh được.

- Đương nhiên, đương nhiên!

Vạn Thiên Thương vội vàng gật đầu, trong lòng cho rằng chuyện này đã mười phần chắc chắn, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, lại nói:

- Chuyện lớn như vậy tất nhiên phải có sự đồng ý của lệnh tôn, vậy ta chờ tin tốt của Thông Nhai huynh!

Hai người lại nói chuyện vài câu, Vạn Thiên Thương cáo từ rời đi.

Trên đỉnh Lê Kính Sơn.

- Vạn Thiên Thương này đúng là khéo ăn nói.

Thần thức của Lục Giang Tiên nhìn rõ hành động của hai người, trong lòng cũng xoay chuyển đủ loại ý nghĩ.

- Uy lực của Huyền Quang Thái Âm kia tương đương với một lần công kích hội tụ toàn bộ tu vi của tu sĩ Ngọc Kinh Luân đỉnh phong, xem ra ngay cả tu sĩ Luyện Khí kỳ mới vào cũng phải chịu thiệt lớn, cũng khó trách Vạn Thiên Thương này lại đến xin đổi.

Đối với Lý gia, có thể nói Lục Giang Tiên vô cùng hài lòng, cả nhà đều dựa vào phù chủng huyền châu của hắn để bước vào tiên đạo, mỗi một người đều ngưng tụ toàn bộ tu vi vào trong phù chủng huyền châu, có thể nói hưng vong đều nằm trong một ý niệm của Lục Giang Tiên, khiến Lục Giang Tiên rất có cảm giác an toàn.

Mỗi lần có khí tức cường đại bay qua Đại Lê Sơn, Lục Giang Tiên đều ngoan ngoãn giả dạng thành một chiếc gương bình thường, trốn trong rừng sâu núi thẳm này, chính là không muốn trở thành vật trong tay người khác, ai biết được những người Kim Đan Tử Phủ kia có thủ đoạn gì, chưa chắc đã không làm gì được hắn, một tồn tại giống như khí linh này.

Tuy nói ở trong tay những tu tiên giả kia, có thể Lục Giang Tiên sẽ khôi phục nhanh hơn, nhưng không đâu bằng việc ngày ngày ẩn náu phát triển trong núi rừng này thoải mái hơn, mỗi một chiếc phù chủng huyền châu được gieo ra đều giống như một cái xúc tu của Lục Giang Tiên, truyền tin tức cho hắn, tìm kiếm bảo vật, mỗi một lần đột phá của mọi người đều tăng thêm pháp lực và thần thức cho hắn.

- Làm chó sao thoải mái bằng làm chủ!

Lục Giang Tiên lẩm bẩm, nhìn Lý gia sinh cơ bừng bừng dưới sự bảo vệ của phù chủng do chính mình ấp ủ, trong lòng vô cùng hài lòng.

Nhưng nghĩ ở một góc độ khác, nếu mình là người Lý gia, toàn bộ tu vi nắm giữ trong tay một khí cụ có suy nghĩ của riêng mình, đổi lại là Lục Giang Tiên tuyệt đối không chịu nổi, sẽ nghĩ đủ mọi cách để giành lấy quyền khống chế, người Lý gia tuy thông minh tài giỏi, nhưng cũng đa nghi, nên Lục Giang Tiên vẫn luôn không bộc lộ trí tuệ, mà ra vẻ như hoàn toàn hành động theo bản năng.

Còn về truyền thừa trận pháp của Vạn gia, Lục Giang Tiên cũng vô cùng động tâm, không biết lấy linh của gương này làm môi giới để bày trận, sẽ có hiệu quả thế nào?

- Chỉ là phải làm sao mới để người Lý gia lấy được truyền thừa này...

...

- Truyền thừa trận đạo?

Lý Hạng Bình nhíu mày, nhìn Lý Thông Nhai lắc đầu nói:

- Nhà ta không có phù lục gì để đưa cho hắn.

- Nhưng truyền thừa trận pháp này thực sự hấp dẫn, vi huynh cũng thèm muốn cực kỳ.

Lý Hạng Bình cũng động lòng, vỗ đùi một cái, vội vàng đứng dậy, kéo Lý Thông Nhai đi ra hậu viện.

- Đi hỏi phụ thân.

Lý Mộc Điền đang quét dọn trong căn nhà nhỏ ở hậu viện, lão nhân không có sở thích gì, không hút thuốc cũng không cờ bạc.

Ngày thường không có việc gì thì đùa giỡn cháu trai, trò chuyện với Điền Thủ Thuỷ, đi đi lại lại trong căn nhà đặt chiếc gương này, như thể sợ không chú ý chiếc gương này sẽ bay ra khỏi cửa sổ trời.

Lý Huyền Tuyên đang tu luyện trong căn phòng bên cạnh, hài tử này mượn lực của nguyệt hoa trên mặt gương, đã ngưng tụ được bảy mươi luồng nguyệt hoa chi lực, so với Lý Xích Kính năm đó cũng chỉ chậm hơn một chút, khiến cho Nhậm thị và mấy trưởng bối đều vô cùng vui mừng.

Nghe xong lời Lý Hạng Bình nói, Lý Mộc Điền đặt cây chổi trong tay xuống, nhìn chiếc gương trên bệ đá, trầm giọng nói:

- Chuyện này không dễ làm.

Thấy vẻ mặt tiếc nuối của hai đứa con trai, Lý Mộc Điền nheo mắt lại, tiếp tục nói:

- Mấy ngày trước con yêu vật kia bị bạch mang của chiếc gương này giết chết, hai người các ngươi thấy thế nào?

Lý Thông Nhai hai người sửng sốt, nhíu mày trầm tư.

- Linh khí như vậy, sinh ra liền có mệnh là trừ tà diệt yêu, có lẽ yêu vật kia tới quá gần, nên bị gương giết chết.

Lý Thông Nhai suy nghĩ mấy giây, nói ra suy nghĩ trong lòng mình.

- Cũng có lý.

Lý Mộc Điền gật đầu, thấp giọng nói:

- Nếu muốn giúp Vạn Thiên Thương kia, có thể nói với hắn phù lục này nhất định phải do người nhà ta sử dụng, sau đó dùng pháp giám để đánh lén Cấp Đăng Tề từ xa, chỉ là Cấp Đăng Tề không phải tà cũng không phải yêu, làm sao có thể dẫn chiếc gương này công kích đây?

Lý Hạng Bình im lặng thật lâu, đột nhiên nói:

- Tu tiên một đạo bắt đầu từ Huyền Cảnh, luyện đan luyện khí, vẽ phù bày trận, ngay cả túi trữ vật cũng phải đến khi Ngọc Kinh Luân sinh ra linh thức mới có thể sử dụng, có lẽ đợi đến khi chúng ta tu thành Ngọc Kinh Luân, liền có thể giải được một chút bí ẩn trên pháp giám, mượn một chút lực lượng của chiếc gương này để giết địch.

- Đúng vậy.

Lý Thông Nhai gật đầu, tính toán thời gian, nói:

- Một vụ linh đạo của Vạn gia vừa mới chín, đợi đến khi vụ sau chín ít nhất cũng phải hai đến ba năm, lúc đó Cấp Đăng Tề mới vượt biên giới đến tập kích, chúng ta có thừa thời gian.

Lý Mộc Điền ngồi trên ghế đá, cầm ấm trà rót đầy mấy chén trà trước mặt, chậm rãi nói:

- Cứ kéo dài trước đã, đợi đến khi Lý gia ta xuất hiện Ngọc Kinh Luân, thực lực không kém gì Vạn gia, rồi hãy giải quyết những vấn đề này, trước khi điều đó xảy ra, cứ để Cấp Đăng Tề kia thay chúng ta áp chế Vạn gia.

- Vâng.

Lý Hạng Bình nhấp một ngụm trà, hỏi Lý Thông Nhai:

- Tiến độ của nhị ca thế nào?

- Đã chạm đến rìa mép của Thanh Nguyên Luân, chỉ cần thổ nạp vài tháng, tìm một ngày trời quang, mặt trời mọc, là có thể thử đột phá.

Lý Thông Nhai khẽ cười, nhìn ánh trăng như nước và nguyệt hoa màu trắng nhạt chảy trên mặt gương, giải thích:

- Thanh Nguyên Luân so với Thừa Minh Luân thì dễ hơn nhiều.

Lý Hạng Bình cười lắc đầu, nghiêm mặt nói:

- Vài tháng nữa là ngày sứ giả tiên tông đến thu cống phẩm, cũng nên hỏi thăm Vạn gia một chút về những chuyện đó.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất