Huyền Học Lão Đại Bị Đọc Tâm, Cả Lớp Theo Nàng Ngược Cặn Bã

Chương 30: Trí nhớ kiếp trước

Chương 30: Trí nhớ kiếp trước
Dương Miên quanh thân ma khí cuồn cuộn, đi đến đâu, Huyền Môn đệ tử ngã xuống đó, tiếng kêu thảm thiết thê lương vang vọng khắp thánh địa Huyền Môn vốn trang nghiêm.
Máu tươi ào ạt chảy thành sông, nhuộm đỏ mặt đất, mùi tanh nồng nặc phủ kín không khí, khiến người buồn nôn.
Tổ sư gia đứng bên cạnh, lòng nóng như lửa đốt, nhưng lại bất lực, chỉ có thể nhìn Dương Miên từng bước sa chân vào vực sâu ma đạo.
Trong phút chỉ mành treo chuông, tổ sư gia bỗng nảy ra một ý, lớn tiếng nói: "Dương Miên, tha cho Huyền Môn, ta có thể cứu sống hắn!"
Những lời ấy như tiếng sét đánh ngang tai, nổ tung trong đầu Dương Miên đầy căm hận. Nàng mạnh mẽ dừng tay, ánh mắt đỏ như máu chợt tối sầm vài phần: "Ngươi muốn làm thế nào để cứu sống hắn?"
Tổ sư gia thở hổn hển, vội vàng nói: "Ta sẽ cầu Nguyệt lão cho hắn sợi tơ hồng, khiến hắn luân hồi chuyển thế, nối lại tiền duyên với ngươi."
Ánh mắt Dương Miên hiện lên vẻ giằng xé, một lát sau, nàng nghiến răng nói: "Tốt, nhưng những kẻ từng hại chết phu quân ta đều phải chết, ta mới hả giận."
Tổ sư gia không chút do dự gật đầu: "Được."
Sau đó, tổ sư gia tự mình ra tay trừng trị môn phái, những kẻ từng hại Hoắc Viêm Thâm, dưới thế công sắc bén của tổ sư gia, đều ngã xuống vũng máu.
Nhưng nhớ đến họ từng là đệ tử Huyền Môn, tổ sư gia lại cho họ cơ hội đầu thai vào gia đình giàu có.
Biết chuyện này, lửa giận trong lòng Dương Miên lại bùng lên. Nàng cười lạnh, hai tay vẽ nhanh một vòng tròn lớn trên không trung, lẩm bẩm nguyền rủa họ đầu thai sẽ không sống quá hai mươi tuổi.
Theo nàng, những kẻ này hại chết phu quân nàng, chết rồi còn được đầu thai vào gia đình giàu sang, quả là quá dễ dàng cho chúng.
"Dương Miên, chúng đều đã chết, giờ nàng có thể tha cho Huyền Môn rồi chứ!"
Tổ sư gia lau mồ hôi trên trán, mệt mỏi nói.
Dương Miên hít sâu một hơi, bình tĩnh lại: "Ta giữ lời hứa, ngươi đã làm được phần mình, ta cũng sẽ giữ lời. Ta khi nào có thể nối lại tiền duyên với hắn?"
Tổ sư gia vẻ mặt khó xử, do dự nói: "Năm ngàn năm sau."
"Năm ngàn năm?? Ngươi đang đùa ta sao?!" Mắt Dương Miên lại bùng lên lửa giận, nàng giận dữ trừng mắt nhìn tổ sư gia.
Tổ sư gia có phần lúng túng, cúi đầu nói: "Ta không đùa ngươi, ngươi và Hoắc Viêm Thâm nối lại tiền duyên phải đợi năm ngàn năm."
Dương Miên nắm chặt tay, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay. Lâu sau, nàng chậm rãi nói: "Được, ta biết rồi."
"Dương Miên, ta muốn giao Huyền Môn cho ngươi, để ngươi làm chưởng môn." Tổ sư gia đầy hy vọng nhìn Dương Miên.
Dương Miên lại cười nhạo một tiếng: "Ta không cần." Nói xong, nàng không quay đầu lại rời đi, bóng lưng kiên quyết cô độc dưới bầu trời đỏ máu.
Rời Huyền Môn, Dương Miên tìm một sơn cốc hoang vu ẩn cư.
Mỗi ngày nàng đều ngẩn ngơ nhìn về phía sơn cốc, trong đầu toàn là những kỷ niệm với Hoắc Viêm Thâm.
Thỉnh thoảng, nàng lấy ra tín vật đính ước của hai người, nhẹ nhàng vuốt ve, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Năm ngàn năm, quá dài.
Dương Miên quyết định chôn vùi ký ức, chuyên tâm tu luyện.
Đến năm ngàn năm sau, khi Dương Miên sắp phi thăng thành tiên thì bị một đạo thiên lôi đánh trúng.
Nàng mơ thấy những điều trên rồi tỉnh dậy.
Miệng thốt lên tên "Hoắc Viêm Thâm".
Hóa ra, lần đầu gặp Hoắc Viêm Thâm, nàng không nhìn thấy quá khứ và tương lai của hắn.
Vì quá khứ và tương lai của Hoắc Viêm Thâm đều có nàng.
Hoắc Viêm Thâm giống hệt phu quân kiếp trước của nàng.
Năm ngàn năm, nàng cuối cùng gặp lại hắn.
Kiếp trước, Hoắc Viêm Thâm bị bức tử, kiếp này, nàng tuyệt đối không cho phép ai ngăn cản nàng và Hoắc Viêm Thâm nối lại tiền duyên.
Ai dám ngăn cản, người đó phải chết.
Mười ba người kia, mỗi người đều chết yểu, không sống quá hai mươi tuổi, đều là do bị nàng nguyền rủa.
Mười ba người đó đều là sư đệ, sư muội của nàng.
Kiếp này, chỉ cần họ không ngăn cản nàng và Hoắc Viêm Thâm yêu nhau, nàng sẽ tha cho họ.
Năm ngàn năm chờ đợi, nàng không muốn lãng phí bất cứ phút giây nào với Hoắc Viêm Thâm.
Nàng hiện tại muốn đi tìm hắn.
Dương Miên vừa xoay người xuống giường, liền bị Vương chủ nhiệm gọi lại.
"Cô nãi nãi, ngài khoan hãy đi, nghe ta nói."
"Ngươi muốn nói gì với ta?" Dương Miên lúc này mới nhìn khắp bốn phía.
Hoàn cảnh lạ lẫm, hẳn là nhà của cái tên gọi nàng là cô nãi nãi này.
"Cô nãi nãi, tổ sư gia sai ta tới đây chờ người, ta đã đợi người mười tám năm. Huyền Môn gặp nạn, thỉnh cô nãi nãi ra tay tương trợ."
"Nhượng ta ra tay tương trợ? Cắt, không đi, không rảnh."
Dương Miên hiện tại một lòng chỉ muốn nối tiếp tiền duyên với Hoắc Viêm Thâm kiếp này.
Nàng lười nhác quan tâm chuyện của Huyền Môn.
Nàng đã rời Huyền Môn năm ngàn năm rồi, Huyền Môn bây giờ ra sao, nàng cũng không biết.
"Cô nãi nãi, Huyền Môn đang giao chiến với tu tiên giới, tử thương vô số. Nếu người không ra tay, chỉ sợ Huyền Môn sẽ sụp đổ."
"Huyền Môn và tu tiên giới đánh nhau?"
Vương chủ nhiệm sốt ruột nói: "Không chỉ vậy, Ma Giới thừa cơ xâm nhập, Huyền Môn và tu tiên giới đều bị tổn thất nặng nề. Không lâu nữa, chỉ sợ cả Huyền Môn lẫn tu tiên giới đều sẽ bị Ma Giới thôn tính!"
"Liên quan gì đến ta."
Dương Miên lúc này khôi phục ký ức về việc mất đi người yêu kiếp trước, trong lòng tràn đầy phẫn nộ.
Sao lại tùy tiện ra tay chứ?
"Cô nãi nãi, vì sao vậy?" Vương chủ nhiệm là người sau này mới gia nhập Huyền Môn, cho nên không biết chuyện cũ giữa Dương Miên và Huyền Môn.
"Muốn biết tại sao? Hỏi tổ sư gia ngươi đi." Dương Miên nói rồi bỏ đi.
Nàng muốn đi tìm người yêu kiếp trước của mình.
Vương chủ nhiệm vô cùng buồn rầu, bảo hắn về Huyền Môn tìm tổ sư gia? Bao giờ hắn mới về được chứ!
Huyền Môn cách đây mấy chục vạn tám ngàn dặm cơ mà!
Tổ sư gia năm đó dùng truyền tống phù cô nãi nãi để lại mới đưa hắn đến đây.
Không có truyền tống phù của cô nãi nãi, hắn không về được Huyền Môn a! ! ! !
Thế nhưng hắn hiện giờ cũng không dám ngăn cô nãi nãi.
Hắn nghe tổ sư gia nói rồi, cô nãi nãi tính tình không tốt, chọc nàng giận, sẽ gặp họa sát thân.
Đang khi Dương Miên đi khỏi nhà Vương chủ nhiệm, muốn tìm Hoắc Viêm Thâm, thì lại phát hiện mình chỉ biết tên hắn, còn lại thì hoàn toàn không biết gì cả.
Nàng không biết mình nên đi đâu tìm hắn.
Dương Miên cảm thấy có chút bất lực, rõ ràng nàng đã gặp Hoắc Viêm Thâm, lại không nhận ra hắn.
Thế nhưng duyên phận quả thật khó diễn tả.
Ngay khi Dương Miên đang rối bời, nàng nhìn thấy Hoắc Viêm Thâm.
Hoắc Viêm Thâm đang đi trên đường, một chiếc xe ngựa lao thẳng về phía trước, rõ ràng nhằm vào hắn.
Chiếc xe kia muốn mạng Hoắc Viêm Thâm…

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất