Huyền Học Lão Đại Hồi Kinh, Bấm Đốt Ngón Tay Tính Toán Bách Quan Lá Gan Run

Chương 43: Không Có Tỉ Lệ Giá Và Hiệu Suất

Chương 43: Không Có Tỉ Lệ Giá Và Hiệu Suất
"Ra vẻ hiếu kỳ mà đến Vãng Sinh Phô của ta, ta sẽ nhân tiện giáo dục ngươi một ít thường thức.
Đúng rồi, ta tính toán ở ngoài cửa thành kinh thành bố trí một địa điểm phát cháo từ thiện, nghề của chúng ta 'ngũ tệ tam khuyết' đến thời điểm ngươi sẽ biết.
Tóm lại là phải tích góp công đức, bố thí cháo, cứu tế người nghèo khó, làm việc thiện.
Còn có một điều nữa là tuyệt đối không được dùng những thứ ngươi học được để làm điều ác, nếu không ta sẽ thu thập ngươi trước."
Chu thế tử lập tức kiên định gật đầu, cảm thấy từ nay về sau mình đã khác với những người phàm tục kia.
"Vậy sư phụ, truyền thừa của chúng ta gọi là gì?"
"Huyền Thanh quan, ta là chưởng môn, ngươi chính là thủ tịch đại đệ tử của chưởng môn."
Chu thế tử trong lòng vô cùng kích động.
"Sư phụ, Huyền Thanh quan của chúng ta tổng cộng có bao nhiêu đệ tử?"
Tiêu An Nhạc suy nghĩ một lát rồi giơ ba ngón tay.
Chu thế tử kinh hãi: "Đệ tử ba nghìn?"
Tiêu An Nhạc giơ tay gõ nhẹ lên trán hắn, cái đầu này khi nào mới có thể suy nghĩ bình thường hơn một chút đây.
"Ba người, còn có một Ngô lão đạo gọi ta là sư thúc tổ, miễn cưỡng xem như người của Huyền Thanh quan chúng ta đi!"
Nghe nàng nói chỉ có ba người, Chu thế tử im lặng, nhưng đôi mắt lại sáng lên.
"Vậy sư phụ, chúng ta có nên chiêu mộ thêm người, làm lớn mạnh hơn không ạ?"
Nhìn đồ đệ hiếu động của mình, Tiêu An Nhạc lắc đầu.
"Không cần, ta không thể đảm bảo tâm tính của mỗi người, nếu bọn họ làm chuyện xấu thì ngược lại có hại đến ta. Ngay cả hai người các ngươi ta còn chưa chắc đã kéo nổi.
Cứ như vậy đi, đúng rồi, ngươi về nhà giữ đạo hiếu đi!"
Chu thế tử nhìn ra nàng muốn nói lại thôi.
"Sư phụ muốn nói gì ạ, phàm là việc sư phụ muốn làm, đệ tử nhất định dốc hết khả năng giúp sư phụ đạt thành!"
Tiêu An Nhạc: "Ngươi ngoan, đi lo việc hiếu cho cha ngươi đi."
Trở lại Vãng Sinh đường, Tiêu An Nhạc lấy ra chiếc dù bạch cốt, Tần Thư Nhiễm từ bên trong bay ra.
"Ồ? Dùng dù bạch cốt của ta, có chuyện gì sao?"
Tiêu An Nhạc lấy đồng tiền kia ra rồi ném lên không trung, một nữ quỷ bạch y, tóc dài đến eo, mặt tái nhợt kỳ dị, có vết máu, ánh mắt oán độc nhìn chằm chằm Tiêu An Nhạc.
"Bốp! Ngươi nhìn cái gì, thu lại ánh mắt đó cho ta, dám nhìn thiên sư như vậy, có tin ta thu thập ngươi không?"
Nữ quỷ nhìn thấy Tần Thư Nhiễm thì lập tức run rẩy, trong mắt lộ vẻ hoảng sợ, ánh mắt từ oán độc biến thành ai oán, ỉu xìu.
"Ta không có ý xấu, ta chỉ là không cam lòng, dựa vào cái gì nàng sinh ra đã có mọi thứ tốt đẹp nhất trên đời, còn ta thì yêu mà không được?"
Tần Thư Nhiễm bay đến trước mặt Tiêu An Nhạc.
"Lại là một kẻ yêu đương mù quáng."
Tiêu An Nhạc cười nói.
"Ta cảm thấy các ngươi có thể có vài điểm chung đấy, các ngươi cứ tâm sự đi, ta đi sắp xếp người phát cháo trước đã.
Loại quỷ này không dễ siêu độ, địa phủ không thu, hoặc là cuối cùng hóa thành lệ quỷ hại người, hồn phi phách tán, hoặc là vẫn phiêu đãng trên thế gian, đến khi thời gian đủ lâu để nàng quên hết mọi thứ, hồn thể mờ nhạt rồi hồn phi phách tán."
Tần Thư Nhiễm phồng má.
"Vậy ngươi còn mang về làm gì, ngươi muốn siêu độ nàng sao?"
"Thử xem thôi, ta còn muốn lấy được một vài manh mối từ nàng.
Một người bình thường như nàng sao lại có song sinh và cả cổ trùng tình chú thứ này?
Nói đi, ai dạy cho ngươi?"
Tần Thư Nhiễm cũng hiếu kỳ nhìn nữ quỷ kia.
"Đúng ha, sao ta không nghĩ ra nhỉ, chẳng lẽ là lão đạo sĩ năm xưa hại chết ta?"
Nữ quỷ đối diện lắc đầu không nói, Tiêu An Nhạc liền dán một lá chân ngôn phù lên người nữ quỷ.
Miệng nữ quỷ không khống chế được mà mở ra.
"Là nương ta dạy cho ta, nương ta cũng đã dùng cách này để giữ cha ta bên cạnh."
Tiêu An Nhạc không hiểu.
"Ngươi biết cái này, vậy sao không dùng với Mạnh tướng quân ngươi thích, lại đi dùng với Hầu gia, hay là vì trả thù Trưởng công chúa, cái đầu của ngươi, ta thật sự chịu thua."
Nữ quỷ lại không phục, thở phì phò nói:
"Ngươi không hiểu, hắn là một thủ thành tướng quân, trên người toàn là sát khí và công đức kim quang, đừng nói là dùng chú, ngay cả cơ hội tiếp cận hắn ta cũng không có."
"Vậy mẹ ngươi đâu? Bà ta biết những thứ này từ đâu?"
Nữ quỷ suy nghĩ.
"Khi còn sống, nương ta đã giúp một vị lão giả, lão giả đó là một vị tiên sư, có khả năng thông thiên triệt địa."
"Tên gì, tướng mạo ra sao?"
Nữ quỷ lắc đầu.
"Ta không biết, ta chỉ biết điều này trước khi nương ta qua đời."
Nàng bị dán chân ngôn phù, nên không thể nói dối, nhưng lượng thông tin này lại quá ít.
"Mẹ ngươi là người ở đâu, gả cho ai?"
Bây giờ chỉ có thể tìm thông tin về mẹ nàng, tìm hiểu nguồn gốc xem có thể tìm được gì hữu ích không.
"Nương ta là Tô di nương của Thừa Ân Hầu phủ, đã qua đời năm năm trước."
"Thừa Ân Hầu phủ, phiền phức!"
Tần Thư Nhiễm nghiêng đầu nhìn nàng.
"Sao vậy?"
"Không có gì, chúng ta đi tìm một nơi thích hợp để luyện công đức."
Tần Thư Nhiễm cảm thấy Tiêu An Nhạc có chuyện giấu mình, nhưng nàng lại không biết là chuyện gì.
Sau khi phân phó người ra ngoài thành dựng lều phát cháo, nàng cầm Thiên Tinh La Bàn đi thẳng đến một đạo quan hoang tàn.
Đây chính là kinh thành, nơi phồn hoa dưới chân thiên tử, chỉ có trong sách hoặc trên TV mới thấy đạo quan đổ nát, vậy mà nó thực sự tồn tại.
Hơn nữa trong đạo quan có rất nhiều người ăn xin quần áo rách rưới.
Trong đạo quan, tượng đá Tam Thanh tổ sư vẫn còn nguyên vẹn.
Tiêu An Nhạc nhìn một lượt rồi rời đi, quyết định quay lại bảo người đến dọn dẹp tu sửa, rồi đặt một điểm phát cháo ở đó.
Nàng mang theo Tần Thư Nhiễm và chiếc dù bạch cốt đi ra, dặn dò người phía sau xong, liền định về phủ.
Tần Thư Nhiễm tò mò đi bên cạnh nàng, nhìn nàng.
"Ngươi đi ra một chuyến chỉ để làm việc thiện thôi à, vậy ngươi mang ta đi làm gì?"
"Coi như ngươi có một phần công đức."
Một câu nói bình thản như vậy khiến Tần Thư Nhiễm im lặng, trong lòng có chút cảm động.
"Ngươi đối xử với ta tốt như vậy, sau này ta sợ là không nỡ rời xa ngươi."
Tiêu An Nhạc thản nhiên liếc nhìn nàng một cái, ai tin loại lời nói dối này thì kẻ đó là đồ ngốc.
"Tiêu cô nương, không ngờ lại gặp cô ở đây?"
Lữ bộ đầu có ấn tượng sâu sắc với Tiêu An Nhạc, nhất là việc cả nhà Tôn lão gia bị chém đầu nhanh như vậy, nếu nói không phải do người này gây ra thì hắn chết cũng không tin.
Trước mắt vừa có một vụ án khó giải quyết, nhìn thấy nàng, mắt Lữ bộ đầu sáng lên.
Tiêu An Nhạc nhìn xung quanh, nghe người chung quanh bàn tán thì biết ở đây đã xảy ra chuyện gì.
"Lữ bộ đầu, chúng ta thật có duyên, anh có chuyện gì cứ nói thẳng đi.
Muốn tôi ra tay cũng được, muốn mua chân ngôn phù cũng được."
Lữ bộ đầu nghĩ đến chân ngôn phù liền hỏi dò:
"Không biết chân ngôn phù của cô nương bao nhiêu tiền một lá?"
Tiêu An Nhạc: "Mười lượng!"
Lữ bộ đầu: "Cô nương có biết một tháng lương của tôi là bao nhiêu không?"
Tiêu An Nhạc: "Không biết."
Lữ bộ đầu: "Ba lượng!
Một lá chân ngôn phù của cô nương còn nhiều hơn cả ba tháng bổng lộc của tôi."
Tiêu An Nhạc: "Anh đâu chỉ lấy bổng lộc."
"Khụ khụ, Tiêu cô nương là như vầy, ở đây vừa xảy ra một vụ án mạng, người chết ngủ trong nhà thì bị chém mấy nhát, người xung quanh không ai thấy người khả nghi.
Chúng tôi kiểm tra thì trong nhà chỉ có một mình hắn, không có dấu vết của người khác.
Thậm chí có người nói là do quỷ làm, tôi biết cô nương có thể thông âm dương, không biết cô nương có thể xem giúp một chút, rốt cuộc là người hay là...?"

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất