Huyền Học Lão Đại Phát Sóng Trực Tiếp Đoán Mệnh, Lại Ngoài Ý Muốn Phi Thăng

Chương 10: Đi cục cảnh sát uống trà

Chương 10: Đi cục cảnh sát uống trà
"Ngươi tốt, xin hỏi là Thần Hi sao?"
Thần Hi con ngươi không hề vén lên, mơ màng đáp: "Ừ."
Bên kia tự giới thiệu là thành phố A, cục công an – cũng chính là nơi Thần Hi đang ở – cục trưởng muốn mời nàng đến cục uống trà.
Thần Hi khẽ cười, liền đáp ứng.
Hẹn chín giờ, nhưng Thần Hi không hề nóng vội, rửa mặt, buộc tóc cao, mặc đồ thể thao màu xanh nhạt rồi ra cửa.
Nàng tiện đường ghé quán ăn sáng trước nhà, rồi mới ung dung đến cục công an.
Về phía cục công an, cục trưởng Trương Hoa và đội trưởng đội điều tra hình sự Trọng Nghiệp đã ngồi sẵn ở phòng khách.
Trương Hoa: "Ngươi tối qua gửi video, độ tin cậy cao không?"
"Không dám chắc, nhưng đợi nàng đến, chúng ta có thể kiểm chứng."
Trọng Nghiệp cũng không chắc lắm. Hảo huynh đệ của hắn vừa hoàn thành nhiệm vụ nằm vùng, mang theo chứng cứ phạm tội tẩu thoát.
Nhưng rồi lại mất liên lạc, máy định vị chỉ ra vị trí cuối cùng là một nơi hẻo lánh trong núi sâu.
"Ừ, nhưng người đâu mà giờ này vẫn chưa tới? Sắp 9 giờ rồi."
Trọng Nghiệp nghe vậy, lòng cũng chùng xuống, chẳng lẽ vị đại sư này là giả?
Hai người trong phòng khách im lặng, đồng hồ chỉ đúng chín giờ, ngoài cửa có tiếng gõ cửa.
Trọng Nghiệp và Trương Hoa nhìn nhau, lập tức đứng dậy mở cửa.
Đứng ngoài cửa là một cô gái trẻ, da trắng, xinh đẹp, bộ đồ thể thao đơn giản nhưng rất hợp với nàng, dáng người nhỏ nhắn, trông yếu đuối.
Nàng nhẹ gật đầu với Trọng Nghiệp, thản nhiên nói: "Chín giờ. Không muộn."
Rồi đi vào, vòng qua Trọng Nghiệp đang ngơ ngác.
"Ngươi là Thần Hi?" Trương Hoa không chắc chắn hỏi.
Dù đã xem video, nhưng nhìn tận mắt vẫn khiến ông hơi sững sờ. Cô gái này quá trẻ, nhỏ nhắn, nhìn không ra vẻ gì là cao nhân.
Còn Trọng Nghiệp thì thầm trong lòng, người này đến đúng giờ thế, trên đường không bị kẹt xe sao? Hay là nàng đã tính toán sẵn? Vậy thì không cần họ kiểm chứng nữa rồi.
Thần Hi tìm chỗ ngồi xuống, "Chính là tôi."
Nói xong, nàng không nói thêm gì, ngồi yên, vẻ mặt thư thái, như không xương.
Trương Hoa nheo mắt nhìn nàng, trong lòng rất sốt ruột. Người này sao không hỏi lý do khi bị gọi đến đây?
Nàng không nói gì, ngồi trên ghế sắp ngủ mất rồi.
Trọng Nghiệp sốt ruột, huých tay Trương Hoa, "Ngươi nói đi, cô gái này sắp ngủ rồi."
Trương Hoa trừng mắt hắn, khẽ giọng nói: "Thần Hi phải không, cô không tò mò chúng tôi tìm cô vì chuyện gì sao?"
Thần Hi mở mắt, thản nhiên nhìn họ, nhếch môi: "Dù sao cũng không phải bắt tôi."
Trương Hoa & Trọng Nghiệp: "..."
"Cái này cũng là cô tính ra?"
Thần Hi nhướng mày, không trả lời.
Trọng Nghiệp tính nóng nảy, thấy họ cứ quanh co, sốt ruột muốn chết, "Được rồi, tôi nói. Đại sư, chúng tôi mời cô đến để nhờ cô giúp một việc."
Nhìn cô gái chăm chú nghe, ông tiếp tục: "Đồng nghiệp chúng tôi mấy ngày trước hoàn thành nhiệm vụ nằm vùng, thu thập được chứng cứ, khi tẩu thoát thì mất liên lạc, vị trí cuối cùng biến mất là Trường Thúy sơn."
Thần Hi: "Rồi sao?"
Trọng Nghiệp trầm giọng nói: "Chúng tôi tìm hai ngày không thấy người, chỉ tìm được ít vết máu, xác định là anh ấy.
Chúng tôi muốn mời cô đi cùng, chúng tôi biết anh ấy khó sống, nhưng anh ấy là anh hùng, dù là thi thể, chúng tôi cũng muốn đưa anh ấy về nhà."
Thần Hi không biết hoàn cảnh của đồng nghiệp họ, nhưng nàng nhớ lúc tiểu đồ đệ bị sét đánh chết, đôi mắt đỏ hoe, vẻ mặt đau khổ, chắc lúc đó họ cũng vậy.
"Được, tôi không chắc có tìm được không, nhưng tôi sẽ cố hết sức."
Trương Hoa cùng Trọng Nghiệp ôm nhau mừng rỡ, Thần Hi nhìn hai gã đàn ông cao lớn thô kệch kia, cay mắt, "Khụ khụ… Các ngươi?"
Giọng nói muốn nói lại thôi, lại thêm vẻ mặt khó chịu kia, Trọng Nghiệp đẩy Trương Hoa ra, vội giải thích: "Ngươi tiểu nha đầu, nghĩ lung tung gì thế? Chúng ta đang kích động, mừng rỡ thôi."
Thần Hi cười cười, "Cuộc sống quá nhàm chán, phải tự tưởng tượng thêm chút."
Sau đó, Thần Hi về chuẩn bị chút rồi cùng họ lên máy bay riêng, ba giờ sau đến thành phố gần Vân Thúy Sơn nhất.
Mấy người lại lên xe việt dã đã chờ sẵn, hai tiếng sau, đến nơi.
Xuống xe, Trọng Nghiệp dẫn Thần Hi đi về phía cứ điểm của họ, giới thiệu:
"Chúng ta tìm ở đây mấy ngày rồi, đương nhiên cũng mời những đại sư như nàng đến giúp, nhưng chẳng tìm thấy gì cả. Trên cấp đã ra lệnh, nếu ba ngày nữa vẫn không tìm thấy, thì cho chúng ta thu đội về."
Vân Thúy Sơn rộng lớn, cây cối um tùm, quả thật làm khó việc tìm kiếm.
Thần Hi nghe xong, lấy từ túi ra cái la bàn đã chuẩn bị sẵn. Trọng Hoa thấy vậy, nói: "Cái này không được đâu, trước đây chúng ta cũng mời đại sư đến xem rồi, theo la bàn mà tìm thì căn bản không tìm thấy người."
Thần Hi gật nhẹ đầu, người khác làm không được không có nghĩa là nàng cũng không được, nhưng hiện giờ chân lực nàng còn kém, vì an toàn vẫn nên khiêm tốn chút.
"Không sao, cứ xem đi."
Rồi Trọng Nghiệp dẫn mọi người đi theo sau Thần Hi, thẳng tiến sâu vào núi.
"Trọng đội, người này được không vậy? Nhìn không giống người hiểu phong thủy chút nào. Trông cứ như tiểu thư nhà giàu."
"Đúng rồi, Trọng đội, đi lâu thế này rồi, vẫn không thấy bóng dáng gì."
Trọng Nghiệp tin tưởng Thần Hi, sự tin tưởng này không biết từ đâu mà có, nhưng nhất định không để người khác nói xấu đại sư, quát lớn: "Nếu các ngươi có cách khác thì cứ đưa ra, không có thì im miệng!"
Thần Hi tuy đi trước, nhưng lời bàn tán phía sau nàng nghe rõ mồn một.
Nàng chỉ khẽ cười một tiếng: Chờ xem, hôm nay chị nhất định cho các người thấy chị lợi hại thế nào!
Nửa giờ sau, họ dừng ở chỗ toàn vách đá cheo leo.
Thần Hi đứng vững, thờ ơ nói: "La bàn của ta chỉ ở đây."
Nghe Thần Hi nói, mọi người đều kinh ngạc, nơi này họ đã đến không dưới năm lần, chẳng tìm thấy gì cả.
Giờ nàng lại bảo người ở đây, chẳng lẽ là giả?
Một đội viên trẻ đến trước mặt Trọng Nghiệp, thì thầm vài câu: "Trọng đội, nơi này chúng ta tìm năm lần rồi."
Trọng Nghiệp cũng thầm nghĩ, thật sự ở đây sao? Nhưng đội viên vừa nói nơi này họ đã tìm rồi.
Hắn nghi ngờ nhìn Thần Hi, không dám nói gì.
Thần Hi tuy quay lưng lại họ, nhưng cảm giác rất nhạy bén, từng ánh mắt phía sau lưng như muốn xuyên thủng nàng.
Nàng cất la bàn, quay người, chậm rãi nói: "Sao nào? Không tin lời ta?"
Tuy giọng điệu nhàn nhạt, nhưng Trọng Nghiệp cảm thấy đây là lời cảnh cáo, nếu họ dám nói không tin, chắc chắn sẽ bị trừng phạt.
Hắn vung tay tát một cái vào đầu tên đội viên trẻ kia, nổi giận nói: "Lời đại sư nói không nghe thấy sao? Mau đi tìm!"

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất