Huyền Học Lão Đại Phát Sóng Trực Tiếp Đoán Mệnh, Lại Ngoài Ý Muốn Phi Thăng

Chương 12: Siêu độ phù lục

Chương 12: Siêu độ phù lục
Hắc Vô Thường thấy nữ hài lông mày giật giật, bổ sung một câu: "Lần trước, người tên Trần Thiên Viễn kia cũng là ngươi mở cửa phủ, bỏ vào địa phủ đúng không?"
"Đúng là ta." Thần Hi thần sắc thản nhiên, thừa nhận.
Hắc Bạch Vô Thường nhíu mày. Cô gái này thấy họ mà không chút sợ hãi, khí chất cũng không phải người thường.
Điều này khiến họ có chút thưởng thức.
Giọng nói chậm lại: "Lần sau, nếu có người muốn đưa, ngươi cứ mời chúng ta Quỷ sai đến đưa đò. Phàm nhân tốt nhất đừng nhúng tay chuyện địa phủ, không thì chúng ta khó mà báo cáo với Diêm Vương đại nhân. Hơn nữa, đối với các ngươi phàm nhân, lây dính quá nhiều âm khí cũng không tốt."
Thần Hi luôn ăn mềm không ăn cứng. Thấy họ thay đổi thái độ, vẻ lạnh lùng trên người cô cũng dịu đi: "Được thôi, coi như ta làm không đúng. Lần sau chuẩn bị đưa người xuống, cứ báo cho các ngươi trước, các ngươi phái người đến cửa phủ tiếp là được."
Nói xong, Thần Hi vẽ một cái siêu độ phù lục, mặt trên hiện ra bạch quang trong trẻo.
Hắc Bạch Vô Thường liếc nhau, đây là thứ họ chưa từng thấy!
Nhìn kỹ, có vẻ giống đồ vật thời kỳ viễn cổ.
Tiểu cô nương này không đơn giản. May mà lúc nãy không cứng rắn với nàng, nếu thật đánh nhau, không biết ai thắng ai thua.
Làm không tốt là lưỡng bại câu thương!
Trong khi Hắc Bạch Vô Thường suy nghĩ miên man, Thần Hi cũng hơi giật mình. Nàng vậy mà vẽ được loại phù lục cao cấp này!
Để kiểm chứng suy đoán, nàng âm thầm vận chuyển nội lực dưới đan điền, quả nhiên có một vòng xoáy nhỏ đang vận hành, chính là nơi chứa linh lực.
Thật là một phát hiện lớn! Hôm nay, nếu không phải khoe khoang trước mặt Hắc Bạch Vô Thường, nàng chắc không thể nhanh chóng phát hiện bí mật này.
Nguyên lai, nàng ở thế giới này cũng có thể tu luyện!
Nhớ tới buổi phát sóng trực tiếp mấy ngày trước, Thần Hi bừng tỉnh đại ngộ. Chắc chắn là nhờ sự yêu thích của các fan trên mạng, nàng thu hoạch được không ít tín ngưỡng lực, mới khiến linh lực nhập thể, chuyển hóa thành linh lực, tạo nên một luồng linh khí nhỏ trong đan điền.
Nếu vậy, sau này mở cửa phủ không cần dùng máu tế, đồng thời, theo cảnh giới tăng lên, nàng sẽ dễ dàng hơn trong việc đoán mệnh, độ quỷ…
Nghĩ đến đây, Thần Hi cười vui vẻ. Nhưng Hắc Bạch Vô Thường thấy nàng cười lại nhíu mày. Người này sao lại cười quái dị như vậy?
Chẳng lẽ là… ngốc?
Để tránh làm tổn thương lòng tự trọng của nàng, họ nói: "Nếu không có việc gì, chúng ta sẽ mang người này đi."
"Ngươi tốt nhất đi bệnh viện xem, không thì… đến giai đoạn cuối…"
"Sẽ khó chữa." Hắc Vô Thường nói thêm.
Thần Hi nhướng mày, ngón tay trắng nõn chỉ: "Dễ nói chuyện vậy! Muốn đi thì mau đi, đừng phí lời."
Mở gì mà vui đùa quốc tế, thân thể nàng khỏe lắm!
Hỏa Long tuy vụng về, nhưng thứ nó tạo ra, nhìn bức cách cũng rất cao cấp.
Trong lòng hắn không khỏi giơ ngón tay cái cho Thần Hi: Nhìn người không nên nhìn bề ngoài, cô bé này lợi hại thật!
Cẩn thận theo Hắc Bạch Vô Thường vào cửa phủ.
Thần Hi giải quyết xong chuyện đó, quay lại chỗ Trọng Nghiệp. Thấy anh ta vẫn đang buồn rầu, cô liếc anh ta: "Đồ vật bị hắn nuốt rồi."
Mười mấy người đang suy sụp lập tức tỉnh táo, cùng nhìn Thần Hi: Sao ngươi biết?
Thần Hi vốn không định giấu giếm, trực tiếp nói: "Hắn tự nói cho ta biết."
Trọng Nghiệp đứng bật dậy, kích động: "Có thể cho hắn gặp chúng ta không?"
Thần Hi lắc đầu, kể lại toàn bộ sự việc, và cho họ biết đó là quyết định của Hỏa Long, hắn không muốn mọi người thêm buồn nên không tạm biệt.
Trọng Nghiệp và những người khác không nói gì, coi như tôn trọng ý nguyện của Hỏa Long.
Lúc này, nhóm pháp y đến hiện trường, cẩn thận chuyển thi thể lên xe, hướng đồn cảnh sát gần nhất.
Trọng Nghiệp trước khi đi, hỏi Thần Hi: "Ngươi là đi cùng chúng ta, hay muốn chúng ta phái chuyên cơ đưa ngươi về?"
Thần Hi suy nghĩ một chút, nhớ lúc đến, đi ngang qua chỗ bán nguyên thạch, nàng định mua chút về làm phù bình an, lục lạc gì đó. "Không được, ta còn có chút việc riêng muốn làm. Vậy tạm biệt."
Trọng Nghiệp nghe nàng nói vậy, liền sai người đưa Thần Hi đến nơi nàng muốn đến, trước khi đi, hắn rất trịnh trọng cúi chào Thần Hi.
"Cám ơn ngươi. Nếu hôm nay không phải ngươi, những tên tội phạm kia vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, số người chết trận cũng sẽ không ngừng tăng lên, người dân bị hại cũng vô số. Ngươi là đại anh hùng!"
Thần Hi: "... ."
Không, các ngươi mới là đại anh hùng!
Những người trước kia nghi ngờ nàng, cũng nối gót Trọng Nghiệp cúi chào tạ ơn nàng, đồng thời vì sự nghi ngờ trước đó xin lỗi.
Thần Hi không hề ngại ngùng, nhận lễ của họ, tuy nhỏ nhưng đủ đầy.
Mười mấy phần tín ngưỡng lực chỉ khiến nơi khí hải khẽ động, nhưng Thần Hi biết: Tụ thiếu thành nhiều.
Rất nhanh, xe đã đưa Thần Hi đến chợ bán nguyên thạch.
"Đại sư, đến rồi!"
Thần Hi vì quá mệt, lên xe liền ngủ gật, lúc này mới từ từ mở mắt, bên ngoài đúng là phố bán nguyên thạch.
Trước khi xuống xe, nàng nhìn lái xe qua kính chiếu hậu, ánh mắt kiên định, "Cám ơn ngươi, nhưng ngươi chờ ta một chút trên xe."
Thần Hi nói xong liền xuống xe, đi thẳng đến cửa hàng cổ "Hộp bách bảo", lái xe Tiểu Trần, không hiểu lắm gãi đầu, đại sư làm gì thế này, mình còn phải về báo cáo việc đây!
Chẳng lẽ đại sư làm xong việc rồi, muốn cùng hắn về đồn…
Thần Hi quay lại thì thấy Tiểu Trần mắt sáng ngời đang ngẩn ngơ, không biết nghĩ gì, vẻ phấn khích hiện rõ trên mặt, nàng đành bất đắc dĩ gõ cửa kính xe, "Này, vừa vẽ xong phù bình an, tặng cho ngươi."
Tiểu Trần vui mừng, hai tay xoa xoa lên người, rất cung kính nhận lấy, "Cám ơn đại sư! Ngươi xong việc rồi? Muốn cùng ta về không?"
"Không được, việc của ta chưa xong." Thần Hi khoát tay, hướng chợ đi, "Trên đường chú ý an toàn, phù lục nhớ mang bên người."
Nghe vậy, Tiểu Trần thất vọng gật đầu, rất ngoan ngoãn đặt đồ vào ngực, "Đây là đại sư tặng, tôi phải giữ gìn cẩn thận, hắc hắc, về liền khoe với mọi người… …."
"Ầm vang!" Một cú đạp ga hướng đồn cảnh sát phóng đi.
Chia tay mọi người, Thần Hi trước tiên tìm một nhà khách sạn, nàng hiện giờ toàn thân bụi bẩn, là người sạch sẽ, không thể để mình như vậy ra ngoài.
Kinh nghiệm kiếp trước cho nàng biết, bẩn thỉu đi mua nguyên thạch sẽ bị người ghét bỏ!
Đang tắm, Thần Hi đặt đồ ăn trên điện thoại.
Vừa mặc xong quần áo, đồ ăn của Tiểu Lam cũng đến đúng giờ, Thần Hi ăn ngon lành.
Kiếp trước nàng rất thích ăn, dù sau này tu luyện không cần ăn vẫn không kiềm chế được, thường xuống núi, tiểu đồ đệ càng chiều nàng, thỉnh thoảng làm đồ ngon cho nàng, động tác ăn dừng lại, mặt mày lộ vẻ buồn…
Không biết hắn giờ ra sao? Có chăm tu luyện không?
Thôi, nghĩ nhiều làm gì, ai cũng có số mệnh của mình. Ngủ một giấc thôi.
Đến khi nàng tỉnh lại, đã là sáng sớm hôm sau – ngủ trọn vẹn mười mấy tiếng!
Sau khi tỉnh dậy, Thần Hi tinh thần sáng láng, tràn đầy sức lực, trước khi ra cửa lấy mũ lưỡi trai và khẩu trang ra đeo vào.
Nơi hỗn tạp vẫn nên khiêm tốn chút, ai biết có nhân vật lợi hại nào không, nàng hiện giờ chưa khôi phục, cẩn thận vẫn hơn…

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất