Huyền Học Lão Đại Phát Sóng Trực Tiếp Đoán Mệnh, Lại Ngoài Ý Muốn Phi Thăng

Chương 42: Là bọn họ đáng chết, không phải ta

Chương 42: Là bọn họ đáng chết, không phải ta
【Ngọa tào, thật là dọa người! Nếu ta mở mắt ra mà thấy ngay một con ma như vậy, chắc ba hồn bảy vía phải mất hết phân nửa.】
【Đột nhiên rất tò mò, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra mà khiến con ma này không buông tha nàng, đêm nào cũng đến trước giường nàng nhìn nàng?】
【Ta đoán chắc là nàng làm điều gì không hay, không thì sao không đi tìm người khác mà lại cố tình tìm đến nàng?】
【Ta có một suy đoán táo bạo, chẳng lẽ nàng cướp người ta?】
【Trước kia ta cũng từng mơ thấy, tỉnh dậy đầu đầy mồ hôi, tuy không làm sao nhưng trong mơ vẫn rất sợ. Nguyệt Nguyệt đã rất khổ rồi, mọi người đừng nói lời cay nghiệt nữa.】
Nguyệt Nguyệt thấy có người tin mình, định cảm ơn, bỗng có chất lỏng nhỏ xuống mũi, vươn tay lau, đột nhiên hét to một tiếng, sợ hãi co rúm lại như một bóng ma.
"Đại sư, cứu ta, nó lại đến nữa rồi!"
Bạn mạng lại chẳng thấy gì cả, thấy nàng thế này chỉ nghi ngờ nàng có phải bị bệnh tâm thần không?
Thế nhưng Thần Hi lại rõ ràng nhìn thấy, phía sau Nguyệt Nguyệt đứng một người đàn bà, nói sao nhỉ, hình ảnh của nàng y hệt như Nguyệt Nguyệt miêu tả, thậm chí còn thảm hơn.
Nửa người trên của nàng vượt qua ghế sô pha, cổ trở lên như cầm ô che đầu Nguyệt Nguyệt, lúc này máu trên người nàng đang từng giọt từng giọt rơi xuống đầu, người Nguyệt Nguyệt…
【Đại sư thật sự có ma sao? Nhìn vẻ mặt nàng không giống nói dối? Nhưng lời nói với nàng lại không khớp, chẳng lẽ bị dọa đến phát bệnh tâm thần?】
【Ta cũng nghĩ vậy, chắc cái chết của đồng nghiệp gây cho nàng cú sốc rất lớn.】
Thần Hi nhìn bình luận của bạn mạng, cười khẽ một tiếng, "Mọi người đừng vội kết luận, thường thường bản chất sự việc không thể nhìn bề ngoài."
【Trời, nghe giọng điệu đại sư ta thấy sắp có tình tiết đảo ngược, kệ đi, ta đặt chỗ trước đã.】
【Đại sư nói vậy thì chắc chắn có điều gì chúng ta không biết, chẳng lẽ người đó là Nguyệt Nguyệt giết?】
【Trên lầu nói chuyện phải chịu trách nhiệm pháp luật đấy nhé, cơm thì ăn bậy được chứ lời nói thì không được nói lung tung. Cô gái này người không đầy hai cân thịt, làm sao nàng giết người được? Chẳng lẽ dùng sắc đẹp?】
Nguyệt Nguyệt thu mình lại đợi rất lâu, thấy đại sư vẫn chưa giúp mình, chỉ tán gẫu với bạn mạng, hơi bực mình, lúc này cũng mặc kệ máu rơi trên người, ôm đầu hơi ngẩng lên, ra lệnh cho Thần Hi: "Đại sư, tiền tôi đã trả rồi, cô nhất định phải giúp tôi!"
Nghĩ nghĩ, lại bổ sung: "Đúng rồi, cô có phải thấy tiền ít không? Cái này không thành vấn đề, chỉ cần cô giải quyết được, tôi sẽ cho cô thêm mười biệt thự nữa! Không! Hai mươi cũng được!"
Thần Hi chỉ thấy buồn cười, sắp chết rồi còn ngang ngược thế!
Nhưng vì hai mươi biệt thự kia, thì thôi không tính toán với nàng theo kiểu bình thường… Dù sao đại sư cũng rất nghèo, nợ mấy chục triệu đấy.
Đương nhiên, một mặt khác cũng vì Nguyệt Nguyệt dù có lỗi nhưng tội không đáng chết. Nàng chỉ cần nhận hình phạt thích đáng là được rồi.
Nghĩ vậy, Thần Hi xác nhận với nàng: "Cô hẳn là sớm đoán được con ma đeo bám cô là đồng nghiệp của cô rồi chứ?"
Nguyệt Nguyệt ôm chặt đầu, nhướng mày nhìn Thần Hi một cái, vẻ mặt như rất ngạc nhiên, "Cái gì, là đồng nghiệp của tôi, Lạc Lạc sao?"
Nàng tỏ vẻ ngạc nhiên, hoặc như thở phào nhẹ nhõm, nhìn quanh bốn phía một vòng: "Lạc Lạc là em sao? Em có gì muốn nói với chị không? Chị nhất định sẽ giúp em, van em đừng đến tìm chị nữa, chị sắp bị em dọa chết rồi."
Nguyệt Nguyệt giả vờ gọi Lạc Lạc, giọng điệu rất thân thiết, khiến người ta có cảm giác họ rất thân thiết.
Thần Hi thấy nếu thân thể nàng không run rẩy, hoặc mắt không sợ hãi thì độ tin cậy sẽ cao hơn.
Không biết lời nào của Nguyệt Nguyệt chọc giận nữ quỷ Lạc Lạc bên cạnh, nàng lúc này nổi giận đùng đùng, tóc ướt máu dựng đứng lên, xung quanh vô hình xuất hiện rất nhiều mũi nhọn máu, nhắm thẳng vào Nguyệt Nguyệt.
Bên kia, Nguyệt Nguyệt vẫn đang đánh bài tình cảm, căn bản không hay biết mình đang ở giữa ranh giới sinh tử.
Ngay khi máu chùy sắp bắn đầy người nàng, Thần Hi trầm giọng nói: "Ta khuyên ngươi nên thu tay lại. Ngươi oan ức, ta sẽ giúp ngươi giải, nhưng nếu ngươi tạo nghiệp sát, ngươi sẽ bị nướng tám trăm năm ở luyện ngục Địa phủ."
Thần Hi thấy Lạc Lạc do dự, liền tiếp tục khuyên: "Huống hồ, kẻ sát hại ngươi không chỉ một mình nàng. Nếu ngươi giết nàng bây giờ, thì những người khác sao? Chỉ sợ ngươi chưa giết xong đã bị Hắc Bạch Vô Thường bắt đến luyện ngục chịu phạt."
"Lui một bước nói, ngươi may mắn giết được một nửa, còn một nửa còn sống, ngươi thật sự cam tâm để họ nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật sao?"
Lạc Lạc nghiêng đầu, vì miệng bị thương nên không phát ra được tiếng, nhưng nàng thu hồi máu chùy, lùi sang một bên.
Tuy mắt nàng không nhìn thấy gì, nhưng trong vô hình tràn đầy sự thất vọng. Thần Hi đoán nàng thất vọng vì không thể tự mình báo thù.
Thần Hi gật đầu với nàng, ra hiệu nàng yên tâm, tự mình nhất định sẽ giúp nàng.
【Đại sư, người đang nói chuyện với ai vậy? Đừng làm chúng ta sợ a.】
【Trời ơi, đại sư tuyệt đối đừng để chúng ta nhìn thấy, chúng ta chỉ là người thường, không chịu nổi cảnh tượng kinh hãi này.】
【Làm cả buổi, đúng là Nguyệt Nguyệt hại nàng, nhìn bộ dạng nhân diện thú tâm ấy, làm sao dám làm chuyện giết người phóng hỏa như vậy?】
Thần Hi thay đổi ánh mắt, lạnh lùng nhìn Nguyệt Nguyệt nói: "Nếu ngươi còn muốn sống, thì hãy nói ra sự thật lúc đó, vừa rồi ngươi cũng nghe thấy rồi, nếu không phải ta, ngươi giờ đã là người chết."
Nguyệt Nguyệt vốn đã sợ hãi vì cuộc đối thoại giữa Thần Hi và Lạc Lạc, nghe thấy chữ "chết", càng hoảng sợ.
Không! Nàng không muốn chết!
Đáng chết là bọn họ, không phải nàng!
Nàng khẩn cầu: "Cầu đại sư cứu ta! Ta còn trẻ, không muốn chết, ta còn có giấc mơ chưa hoàn thành, ta còn có..."
Nàng liên tục kể ra nhiều việc chưa hoàn thành, người khác nghe thấy chắc sẽ mềm lòng, nhưng Thần Hi không hề nhíu mày.
"Nói!"
Nguyệt Nguyệt sững sờ: "..."
Sao lại có cảm giác mình đang đóng kịch?
Trong lòng nàng rối bời, bất luận hôm nay nói hay không, đều sẽ chết rất thảm. Một bên là Lạc Lạc uy hiếp, một bên là người quyền thế ngập trời uy hiếp.
Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, cuối cùng lương tâm chiến thắng nỗi sợ hãi, nàng quyết định nói ra sự thật. Dù bị trừng phạt, nhưng lúc này nàng muốn làm một lựa chọn khác với ngày hôm đó, dù chết nàng cũng muốn những người đó phải chịu trừng phạt.
Đây là nàng nợ Lạc Lạc, nếu không phải nàng, Lạc Lạc sẽ không gặp chuyện.
Cầm lòng chết đi, nàng dũng cảm nói: "Sáu ngày trước, là ngày đoàn phim 【Sơn thôn chi yêu】 chính thức quay, có một cảnh quay cần xung quanh là núi lớn, nên chúng ta bị đưa đến sâu trong núi."
"Trong phim này, Lạc Lạc là nữ chính, ta là nữ phụ. Ta nhớ ngày đó chúng ta kết thúc quay sớm, Lạc Lạc vì không giỏi giao tiếp nên về lều nghỉ ngơi, còn ta thì cùng mấy diễn viên khác uống rượu liên hoan..."
Nguyệt Nguyệt nói đến đây cúi đầu, vẻ mặt hối hận.
Lạc Lạc đứng ở góc tường, nghe lại chuyện cũ, trên người mơ hồ tỏa ra sát khí. Nhưng nàng biết kiềm chế, không đến mức mất kiểm soát.
Nguyệt Nguyệt điều chỉnh cảm xúc rồi tiếp tục: "Đêm đó chúng ta đều say, rồi Đào ca bảo ta hẹn Lạc Lạc ra. Gia thế hắn rất tốt, trong giới giải trí cũng nổi tiếng, hợp đồng của ta lại nằm trong công ty hắn, ta sợ đắc tội hắn bị đóng băng, đành phải lừa Lạc Lạc đi."
"Lúc đầu ta tưởng chỉ là tụ tập, nhưng không ngờ bọn họ lại thú tính đại phát, đổ cho Lạc Lạc một bình rượu brandy lớn, rồi kéo nàng ra phía sau núi hãm hiếp."
Ta sợ gặp chuyện không may, chạy đi tìm đạo diễn. Ai ngờ đạo diễn vừa nghe nói là Đào ca và bọn họ, liền bảo ta không cần lo chuyện bao đồng. Ta vẫn sợ gặp chuyện không may, nên vụng trộm chạy về nấp ở cách đó không xa, chờ bọn hắn xong việc rồi mang người về khuyên bảo cho tốt.
Nhưng ta không ngờ Lạc Lạc không chịu nổi, trực tiếp nhảy núi. Ta chỉ kém một bước là có thể giữ chặt hắn, nhưng chính là một bước ấy, nàng cứ thế nhảy xuống trước mắt ta. Lúc ấy tuy là đêm tối, nhưng ta thấy trong mắt nàng hận ý ngập trời.
Đám người kia mới đi được một đoạn, có lẽ nghe thấy ta quát lớn, nên quay lại. Thấy thế, chúng chỉ thoáng hoảng loạn, liền uy hiếp ta không được nói ra, nếu không sẽ khiến ta và người nhà biến mất khỏi thế giới này. Ta rất sợ, đành phải che giấu mọi chuyện.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất