Chương 164: Thiên Hoàng Nữ Khuất Phục, Trùng Luyện Kiếm Gãy, Đại La
Thiên Hoàng Nữ ngẩn ngơ, Cố Trường Sinh vừa nói cái gì, gọi hắn là chủ nhân?
Trong nội tâm nàng ta lập tức dâng lên tức giận, bản thân là truyền nhân của Vạn Hoàng Sào, thân phụ huyết mạch Chân Hoàng... Nhưng suy nghĩ này mới xuất hiện, trong thức hải lại truyền đến một trận đau nhói.
Ngay sau đó sắc mặt trắng nhợt.
Một loại nguy cơ sinh tử bao phủ nàng ta, chỉ cần nàng ta dám nói không, tuyệt đối sẽ có kết cục hình thần câu diệt.
Một bên là tôn nghiêm của hậu nhân Chân Hoàng, một bên là nguy cơ sinh tử.
Nàng ta lâm vào giãy dụa.
Thiên Hoàng Nữ cắn răng, ngẩng đầu nhìn đôi mắt lạnh lùng của Cố Trường Sinh, trong đó còn mang theo chút suy nghĩ.
Thân thể nàng ta run rẩy, phát ra âm thanh khuất nhục nhỏ như ruồi muỗi, “Chủ... nhân...”
Hai chữ này, giống như đã dùng hết tất cả lực khí của nàng ta, lúc nói xong, lập tức cảm thấy đạo tâm vô địch của mình vang lên một tiếng răng rắc, sau đó vỡ nát!
“m thanh quá nhỏ, ta không nghe được.”
Nhưng Cố Trường Sinh không bị lay động, vẻ mặt không có dao động gì, vẫn thản nhiên nói.
“Cố Trường Sinh, ngươi đừng quá đáng...”
Nghe vậy, Thiên Hoàng Nữ lại muốn phát tác, nhưng còn chưa nói hết lời, nguy cơ tử vong đã lần nữa giáng lâm.
Vẻ mặt Cố Trường Sinh mang theo nghiền ngẫm, bình tĩnh nhìn nàng ta, giống như muốn xem nàng ta lựa chọn thế nào.
“Chủ nhân...”
Thân thể Thiên Hoàng Nữ lại run rẩy, vô cùng khuất nhục, âm thanh lớn hơn trước rất nhiều.
Nói ra hai chữ này, chính là nàng ta đã ném thân thân truyền nhân của Vạn Hoàng Sào xuống đất, hung hăng giày xéo.
Nàng ta cũng hiểu, đây là mục đích của Cố Trường Sinh.
Mấy đạo thần hồn truyền nhân của hoàng tộc Thái Cổ còn lại thấy một màn này, cũng nhao nhao hô lớn, “Chúng ta bái kiến chủ nhân, mong rằng chủ nhân tha cho chúng ta một mạng.”
Trong đó truyền nhân của tộc Thanh Loan kích động hô to nhất.
Tưởng là Cố Trường Sinh coi trọng tư sắc của Thiên Hoàng Nữ, nàng ta tự nhận bản thân cũng không kém.
Một màn này khiến bọn họ có hi vọng sống tiếp.
Chỉ cần buông thức hải ra, không có bất kỳ kháng cự nào, để Cố Trường Sinh gieo xuống ma chủng, thì có thể sống sót.
Hơn nữa, đến người kiêu ngạo như Thiên Hoàng Nữ cũng ném xuống tôn nghiêm.
Cho nên lúc này, tự nhiên bọn họ cũng không quan tâm đến cái khác nữa.
Nhưng lời nói của Cố Trường Sinh lại khiến bọn họ càng tuyệt vọng hơn, “Chủ nhân sao, các ngươi có tư cách gì gọi ta là chủ nhân.”
“Một đám phế vật mà thôi.”
Hắn cười khẽ, không lưu tình chút nào.
Hắn vốn muốn dùng mấy thần hồn này để thí nghiệm nghiên cứu Đạo Tâm Chủng Ma thần thông.
Hiện tại mục đích đã đạt được, giữ lại bọn họ cũng không có bất cứ tác dụng gì.
Hơn nữa, hoàng tộc Thái Cổ phía sau bọn họ đã từ bỏ bọn họ, chọn ra truyền nhân khác rồi.
Vừa dứt lời.
Cố Trường Sinh khẽ búng tay một cái.
Từng đạo khí tức đen như mực, quỷ dị mà thâm thúy, băng lãnh mà tà ác, lập tức hóa thành miệng lớn dữ tợn, thôn phệ bọn họ, hóa thành chất dinh dưỡng, để bản thân hắn lớn mạnh.
Thiên Hoàng Nữ run rẩy.
Bỗng nhiên có chút may mắn với quyết định vừa rồi của mình.
Nhưng lúc nàng ta cho rằng mình sẽ gặp chuyện càng khuất nhục hơn thì Cố Trường Sinh lại không quan tâm đến nàng ta nữa, vung ống tay áo lên, giải trừ cấm chế bên trong linh hải của nàng ta.
Cảm nhận được pháp lực hào hùng, trên mặt nàng ta lộ ra vẻ vui mừng, sau đó lại tràn đầy phức tạp.
Những người còn lại đều đã chết.
Chỉ có nàng ta sống sót.
“Cố Trường Sinh, ngươi thật sự tha cho ta một mạng sao?”
Nàng ta có chút không hiểu, không nhịn được nghi hoặc hỏi.
“Ngươi gọi ta là gì?”
Cố Trường Sinh bỗng nhiên quay đầu, ánh mắt bình tĩnh nhìn nàng ta.
Thiên Hoàng Nữ lại run một cái, bị dọa, vội vàng nói, “Chủ... Chủ nhân...”
Nàng ta cũng không biết vừa rồi mình lấy dũng khí ở đâu ra, dám hỏi ra những lời đó, thậm chí còn sinh ra một tia cảm động?
Bởi vì Cố Trường Sinh tha cho nàng ta một mạng?
Tâm trạng này... Khiến Thiên Hoàng Nữ có chút mờ mịt.
Cố Trường Sinh là hạng người không lương thiện gì.
Nhưng lần này.
Nàng ta đã gọi ra hai chữ chủ nhân vô cùng tự nhiên, không khuất nhục như trước, giống như có thể tiếp nhận thân phận bây giờ của mình.
Nghe vậy, Cố Trường Sinh lắc đầu, vẻ mặt tự nhiên nói, “Ma chủng đã gieo xuống, hiện nay sinh tử của người phụ thuộc vào một ý niệm của ta, sao có thể nói ta tha cho ngươi một mạng chứ?”
“Nếu ngày nào đó ngươi chọc ta không vui, ta sẽ giết chết ngươi.”
Giọng nói của hắn rất bình tĩnh, không đối đãi với Thiên Hoàng Nữ như người bình thường, thậm chí đến tùy tùng cũng không phải, chỉ là một nô bộc có cũng được mà không có cũng chẳng sao.
“Ta biết rõ... Chủ nhân.” Tâm thần của Thiên Hoàng Nữ run lên, vội vàng cúi đầu.
Biết rõ đây không phải Cố Trường Sinh nhân từ, chỉ là đổi sang một thủ đoạn khống chế sinh tử của mình mà thôi.
Cố Trường Sinh nhìn nàng ta một cái, sau đó rời khỏi cung điện.
Chuyện Chân Hoàng bảo thuật, tạm thời không vội.
Trong thức hải của Thiên Hoàng Nữ có cấm chế do chí cường thiết lập, chỉ cần đụng vào, sẽ khiến thần hồn của nàng ta nổ tung.
Chân Tiên xuất thủ cũng không cứu được.
Tại vô thượng đạo thống, thủ đoạn này cũng rất phổ biến, không cho phép công pháp chí cường nhà mình bị truyền ra ngoài.
Hắn muốn có được Chân Hoàng bảo thuật, còn phải mưu toan.
Sau đó.
Cố Trường Sinh dự định tế luyện thanh kiếm gãy vô cùng dắc bén, đến từ Cửu U Táng Thổ kia một phen, cộng thêm với tòa tháp xanh nhiễm thứ không rõ kia, vừa vặn vô cùng phù hợp.
...
Trên đỉnh Dã Luyện Phong.
Cố Trường Sinh áo trắng như tuyết, sừng sững đứng đó.
Pháp lực lập tức phun trào, thiên lô vừa mở, tinh không vỡ ra từng khe hở, trong đó lộ ra một mảnh vô ngần mênh mông!
Một tia tinh vực hỏa tinh từ đó chảy xuống, vô cùng nóng rực, như là có hơn trăm vòng mặt trời hòa tan trong đó, nhiệt độ cao kinh khủng khiến các trận văn xung quanh bắt đầu vặn vẹo.
Tu vi càng cao, càng dẫn động tinh vực hỏa tinh đáng sợ hơn.
Sau một khắc.
Thần uy huy hoàng tràn ngập, vô cùng kinh người!
Trên các ngọn núi xung quanh, đều có các tộc nhân vây xem.
Lúc này lại yên tĩnh lạ thường, muốn biết lần này Cố Trường Sinh sẽ tế luyện vật gì.
Rất nhanh.
Cố Trường Sinh lấy Tiên Lệ Lục Kim Tháp bị nhiễm thứ không rõ ra, đặt trong hư không trước mặt!
Cái tháp xanh này cao nửa thước, lẳng lặng nằm ngang ở nơi đó, giống như thanh thiên vạn cổ rơi xuống.
Tang thương mà đại khí, khí thế không hiểu lưu động.
Nhìn thấy vật này, rất nhiều tộc nhân kinh hãi, “Tiên Lệ Lục Kim, còn là một khối lớn như vậy nữa, thậm chí có thể tạo ra Đế khí truyền thế, gây dựng nội tình. Đáng tiếc tòa phế tháp kia không phải là cấp bậc Đế khí.”
Nhưng rất nhanh, không ít người biến sắc.
Bởi vì từng vết máu nhiễm trên đó đều rất kì lạ, hiện lên ngũ thải, ăn mòn vào trong, khiến tháp xanh phát ra từng sợ khí đen.
“Đó là cái gì, chẳng lẽ là vật chất bất tử sao? Liên quan đến thứ không rõ?” Có lão nhân kinh hãi, cảm thấy vật kia rất nguy hiểm, người thường cũng không dám đụng, kết quả Cố Trường Sinh lại dùng để luyện khí.
Chỉ có thể cảm thán không hổ là Thần Tử, kẻ tài cao gan cũng lớn.
“Đám khí đen này rất giống ma khí bất tử mà Đạo Tâm Chủng Ma ghi lại, cũng đại biểu cho thứ không rõ.” Cố Trường Sinh khẽ nói, trong mắt ngưng tụ tiên quang, vô cùng sáng chói, muốn nhìn thấu cấu tạo bên trong tháp xanh.
Hỏa tinh vô cùng vô tận lần nữa vọt tới, bao phủ mảnh thiên địa này, muốn hóa thành biển lửa, trùng luyện tòa tháp xanh.
Khí tức đáng sợ tràn ngập, thần quang lấp lánh, phù văn xen lẫn.
Hỏa tinh biến thành ngọn lửa chìm nổi tòa tháp xanh, nhưng không có bất kì dấu vết tổn hại nào, cũng không có dấu hiệu bọ hòa tan.
Có thể thấy được trình độ cứng cáp của nó, không hổ là tiên tài tạo ra Đế khí tuyệt thế.
Nhưng Cố Trường Sinh đã sớm dự liệu được, cũng không suy nghĩ gì nữa.
Toà tháp xanh này là người ta dùng thần thông rèn đúc thành ngoại hình đặc biệt này, nếu không có bản lĩnh rèn đúc cường đại thì khó có thể hòa tan trùng luyện.
Hiện nay xem như hắn đã nhặt được tiện nghi lớn, đạo văn thần vận trong đó đã sớm bị mài mòn biến mất, nếu vẫn còn, lúc bộc phát, uy lực tuyệt đối kinh khủng.
Rất nhanh, Cố Trường Sinh thở dài một hơi, trong mắt hiện lên tiên quang, “Đã nhìn thấu cấu tạo trong đó, luyện chế lại một lần sẽ không khó...”
Hắn lần nữa lấy ra một vật, đó là một khối kim loại hình kiếm, có ngũ thải chi ý chảy xuôi.
Nửa bên tỏa ra hào quang lấp lánh, tiên vụ mông lung, rất mỹ lệ, phát ra một loại kiếm ý kinh người, có thiên địa chí lý xen lẫn.
Nửa bên đen như mực, có thứ không rõ quấn quanh, rất là quỷ dị.
Chính là chuôi kiếm gãy đến từ Cửu U Táng Thổ.
Cố Trường Sinh ném nó vào trong tinh vực hỏa tinh cùng với tòa tháp xanh, dùng pháp lực hào hùng hiện nay của hắn dẫn đạo, nhiệt độ càng khủng bố hơn lập tức giáng lâm.
Một luồng đã có thể thiêu hủy Thánh khí!
Phế tháp Tiên Lệ Lục Kim không ngừng bị hòa tan, bao trùm lên chuôi kiếm gãy, khiến nó trở nên vô cùng sắc bén cứng rắn, dường như khó mà phá hủy.
Đồng thời, khí đen càng quỷ dị hơn quấn quanh, nhìn một chút đã khiến người ta cảm thấy tim đập nhanh, rất khủng bố!
Kiếm này, không rõ!
Cuối cùng, sau nửa tháng!
“Đại La.”
Nhìn thấy hai chữ cổ trên chuôi kiếm gãy, Cố Trường Sinh nhẹ giọng nói.