Chương 27: Đạo Này Vô Địch, Vậy Thì Đánh Nát Đạo Của Ngươi
Đông!
Đông!
Đông!
Bước chân của Cố Trường Sinh cũng không nhanh, lại giống như mỗi một bước đang giẫm trên vận luật của thiên địa, thậm chí khiến trái tim của một số tu sĩ xung quanh đập gia tốc, có cảm giác ngạt thở giống như bị người ta khống chế hơi thở.
Cũng giống như ở trung tâm trái tim có một cái trống lớn đang gõ vang.
Nhìn vị công tử tuấn tú như trích tiêu trước mặt, Thác Bạt Tư Vũ nhếch miệng cười một tiếng, nhìn về phía Cố Chân Huyền đang kinh hãi, không thể tin được kia, cười lạnh nói: “Trước mặt công tử của chúng ta, loại Chí Tôn trẻ tuổi như ngươi thì tính là gì?”
Đúng là hắn ta không địch lại Cố Chân Huyền, nhưng sau lưng hắn ta còn có công tử đấy!
“Vị này chính là Thần Tử vô cùng thần bí của Cố gia sao? Quả nhiên kinh khủng đến mức khiến da đầu người ta run lên.”
“Đúng vậy, ta cảm thấy người thanh niên mặc ngân bào kia đã cường đại đến vô biên, trong đám người trẻ tuổi cùng thế hệ, căn bản không có địch thủ, nhưng...”
Đôi mắt người này trừng lớn, tràn ngập chấn kinh, sợ hãi.
Hắn ta không nói hết câu.
Nhưng đám tu sĩ xung quanh cũng rõ ràng, Cố Chân Huyền cường đại như thần, thần quang loá mắt, dễ dàng trấn áp Thác Bạt Tư Vũ có khí huyết như ma thần.
Nhưng trong nháy mắt.
Một phương chân hỏa biến thành đại ấn tuyệt thế từ trên trời giáng xuống, trực tiếp đập hắn ta ngã xuống đại địa.
Không thể không nói, một màn này quá chấn động và đối lập, khiến da đầu run lên.
“Thần Tử, ngươi có ý gì?”
Đôi mắt Cố Chân Huyền vô cùng âm trầm nói, toàn thân cực kì chật vật, nhưng hắn ta căn bản không tin bản thân sẽ tùy tiện bị đánh ngã.
Hắn ta cảm thấy, đó hoàn toàn là vì hắn ta chủ quan, không nghĩ tới Cố Trường Sinh đột nhiên hiện thân xuất thủ.
Đồng thời hắn ta cũng vô cùng tự tin với thực lực của mình.
Dù sao hắn ta còn chưa lấy ra một phần mười thực lực.
Trong cùng thế hệ, ai dám nói bất bại? Nhưng hắn ta có dũng khí đó!
Trên người có Huyền Vũ chân thể, sau khi đại thành có thể Hóa Thần Thái Cổ Huyền Vũ, thôn thiên phúc địa, chân trấn tinh hà, là một trong những thể chất mạnh nhất trên thế gian.
Có thể so với Chân Long Thần Thể, Cửu Hoàng Tiên Thể, chiến lực ngập trời.
Cho nên vừa ra đời chưa từng tu luyện, hắn ta đã có được trên trăm vạn cân khí huyết chi lực, tại Nhục Thân cảnh đã đột phá bốn ngàn vạn cân.
Mặc dù không khoa trương đến ba vạn vạn cân như Cố Trường Sinh, nhưng đã đủ để kinh thế rồi!
Xưa nay có bao nhiêu người có thể đạt tới tầng thứ này!
Đừng nói đến sau này hắn ta còn thu hoạch được các loại duyên cơ cường đại, tự phụ thực lực của mình sẽ không thua Cố Trường Sinh.
Cho nên dựa vào cái gì vị trí Thần Tử trực tiếp định là Cố Trường Sinh, còn hắn ta không có một cơ hội tranh giành nào?
Lão nhân trong tộc còn không ngừng cường điệu: “Tương lai Thần Tử sẽ đứng trên đỉnh cao nhất của thiên địa, các ngươi sẽ trở thành phụ tá đắc lực của hắn, trở thành người chứng kiến!”
Qua nhiều năm như, oán hận và sự không cam lòng đã tích lũy, hôm nay triệt để bộc phát.
“Vị trí Thần Tử, vốn nên thuộc về ta!”
Cố Chân Huyền gầm nhẹ một tiếng, quanh người bắt đầu có hiển hiện vòng xoáy nhỏ màu vàng, từng cái, màu váng sáng chói, giống như phật môn, trong đó kết nối từng thế giới.
Bên trong mỗi một vòng xoáy cũng có một hư ảnh Tiên Phật màu vàng, đang tụng hát cổ kinh.
Đây là truyền thừa cổ lão mà hắn ta lấy được trong một di tích nào đó, tên là Tam Thiên Đại Thế Kinh, tu luyện tới trình trạng cao thâm nhất, có thể diễn hóa ba ngàn đại thế giới, vô số tiểu thế giới.
Mỗi một thế giới cũng có lực lượng vô tận mênh mông.
“Có ý gì? Ngươi dám có dũng khí xuất thủ với người của ta sao, ai cho ngươi lá gan này?”
Nhìn Cố Chân Huyền biến hóa, Cố Trường Sinh thản nhiên nói, mặc dù giọng điệu hời hợt, nhưng lại khiến người ta cảm thấy khí thế bá đạo giống như đang nói “Người của ta, ngươi động vào sẽ phải chết”.
“Công tử? Phải xử trí người này thế nào?”
Có Cố Trường Sinh làm chỗ dựa sau lưng, đương nhiên Thác Bạt Tư Vũ không sợ gì, lần nữa nhấc Dạ Hàn lên, cung kính hỏi.
“Giết.” Sắc mặt Cố Trường Sinh không hề dao động nói.
“Ngươi dám!”
Nghe vậy, gân xanh trên trán Cố Chân Huyền nhảy lên, quát lên một tiếng lớn.
Ngay trước mặt hắn ta và tất cả mọi người mà giết tùy tùng của hắn ta, nếu như hắn ta không nói gì, sau này đạo tâm tuyệt đối sẽ sụp đổ, con đường phía trước đoạn tuyệt.
Mày kiếm dựng thẳng, sau lưng hiện ra một đầu Huyền Vũ, dung nhập vào thân thể, khí huyết ngập trời.
Lập tức xuất hiện một cái đại thủ, bàn tay hóa hình giống như một phương tiểu thế giới.
Sau đó cực tốc phóng đại, phù văn lấp lóe hừng hực, muốn dung luyện thế gian chư địch.
Bàn tay kinh khủng này khiến rất nhiều lão nhân đang âm thầm quan sát hít một ngụm khí lạnh.
Hư không phía trước giống như sắp sụp đổ.
“Đạo của ta, xứng là vô địch!” Cố Chân Huyền giận dữ hét.
“Ồ? Vậy ta liền đánh nát đạo của ngươi, như thế nào?”
Cố Trường Sinh nhíu mày, vẻ mặt vẫn bình thản không có biến hóa như trước, chỉ đánh ra một quyền, lại phát ra âm thanh phong lôi ù ù.
Đơn giản mà thô bạo.
Vô tận quang huy bạo phát, pháp lực bành trướng như biển ba động.
Quyền thủ của hai người tương giao, sau đó phát ra tiếng xương đứt gãy rợn người.
Bành một tiếng, có vết máu ngũ sắc tràn ra.
Đôi mắt mọi người trừng to, tràn ngập kinh hãi ngạc nhiên.
Chỉ một kích, nửa người của Cố Chân Huyền đã vỡ vụn.
Ánh mắt hắn ta mở rất lớn, trong đó thậm chí còn có chút mê mang, không màng đến thân thể đau đớn.
Chuyện gì xảy ra?
Vì sao nhục thân của Cố Trường Sinh lại cứng rắn như thần thiết? Hắn cô đọng như thế nào vậy? Phải biết Huyền Vũ chân thể có thể xé nát nhục thân sinh linh thuần huyết!
Khóe miệng Cố Trường Sinh hiện lên ý mỉa mai nhàn nhạt, nói: “Đây chính là đạo mà ngươi gọi là vô địch sao?”
Sau đó hắn vung ống tay áo lên, sau lưng hình như có ánh sáng xanh lấp lóe, hóa thành một phương đại ấn sơn thủy, bên ngoài là sông núi đầm nước, chim thú trùng cá gì đó đều có.
“Sơn Thủy Ấn!”
Con ngươi Cố Chân Huyền co rụt lại, nhận ra thủ ấn này, là một môn thần thông bảo thuật cường hoành của Cố gia.
Hắn ta dùng hết thủ đoạn, lướt sang bên cạnh, muốn tránh thoát đi.
Đồng thời, toàn thân giống như muốn bốc cháy, thần quang sáng chói, Huyền Vũ ngửa cao đầu rống lên, từng vòng nước màu vàng bộc phát ra lực lượng bàng trướng.
Nhưng mà oanh một tiếng!
Sơn Thủy Ấn ầm vang rơi xuống, lần nữa đánh bay hắn ta, huyết quang văng khắp nơi.
Cố Trường Sinh lập tức hạ xuống, trực tiếp giẫm đầu Cố Chân Huyền xuống lòng đất.
Vẻ mặt lạnh nhạt, áo trắng vẫn không nhiễm trần thế, siêu nhiên như tiên.
...