Chương 32: Hắc Ám Thú Triều, Các Phương Hội Tụ
Cây cổ sầm u, dây leo như mây, sương mù màu xám nhạt bao phủ thiên địa.
Thánh mộ Bắc Hoang.
Tuy nói là lăng mộ, nhưng nhìn quan giống như một mảnh di tích cổ xưa, trong đó có các loại kiến trúc, Phật điện cũ nát, điện đường bằng gỗ cổ, mái cong phủ đệ...
Nhưng trong đó, đều là thi thể.
Từ chỗ rất sâu, có tòa Băng Cung trống không trôi nổi, cách rất xa vẫn có khí tức đáng sợ truyền đến.
Uy áp thân thể tàn phế của Thánh Nhân, cho dù đã trải qua mấy chục vạn năm, vẫn không thể xóa nhòa như cũ.
Tu sĩ bình thường tuỳ tiện tới gần, sẽ trực tiếp bị nghiền thành tro tàn.
Hống hống hống!
Đột nhiên, xung quanh thánh địa Bắc Hoang, bắt đầu có động tĩnh, tiếng yêu thú bạo loạn vang lên, thanh thế ngập trời, giống như dòng lũ màu đen, đến gần đến thánh mộ Bắc Hoang.
Tất cả đều là yêu thú có đôi mắt đen như mực, phát ra khí tức khát máu ngang ngược cường đại.
Thực lực yếu nhất, cũng là Hồn Cung cảnh.
Trong đó phần lớn yêu thú có thực lực Tịch Địa cảnh, có dị thú giống như Hắc Ngưu, toàn thân mọc đầy lân phiến, cũng có chim bằng thiểm điện lượn lờ, giương cánh bay lượn!
Giờ này khắc này, tòa Băng Cung trong thánh mộ Bắc Hoang có từng tia từng sợi sương mù màu xám lan tràn ra, nhiễm lên thân thể đám yêu thú này, để bọn chúng càng trở nên khát máu điên cuồng.
Mặc dù khu vực biên giới hoang vu, nhưng vẫn có một mảnh núi lớn kéo dài.
Một tòa nối tiếp một tòa, nguy nga hào hùng, toàn thân hiện ra màu nâu xanh, không biết là do nguyên nhân gì, mà khiến lòng người cảm thấy sợ hãi.
Ở nơi càng xa xôi, thậm chí có thể nhìn thấy bên trong có bảo quang chìm nổi, phù văn chớp hiện, hoa văn đại đạo tung hoành trên dưới.
Nhưng trong đó cũng có nguy cơ tứ phía, yêu thú đáng sợ đủ để áp bách cường giả đại năng, khiến người ta gần như nửa bước khó đi.
Lúc này bên trong hư không là một trận mơ hồ, sau đó mấy thân ảnh có khí tức kinh khủng từ bên trong đi ra.
Trong đó có một nam tử trung niên mặc trung y, dáng người thẳng tắp, mắt như sao trời, tóc trắng như tuyết, ngang nhiên mà đứng, rất là anh vĩ.
Bên cạnh hắn ta có ánh sáng phù động, cũng có ảnh nhảy nhót, như mộng như ảo.
Chính là thành chủ thành Bắc Hoang.
Ngoài ra, tại bên cạnh hắn ta, có một lão nhân trên ống tay áo thêu sơn hà nhật nguyệt, đầu đội tử kim quan, giống như một lão Hoàng Chủ và một mỹ phụ trên người mặc áo đạo sĩ, trong tay cầm gậy phất trần, đại bào vân văn.
“Kết quả Tư Không gia thôi diễn không tệ, lần này quả nhiên hắc ám thú triều bạo loạn ở chỗ này.”
Nhìn đám thú triều cuộn cuộn cuốn đến trong thánh mộ Bắc Hoang, vị lão nhân trên ống tay áo có thêu lên sơn hà nhật nguyệt không khỏi cảm thán nói.
Mỹ phụ đại bào vân văn nghe vậy, không khỏi đắc ý cười một tiếng, nói: “Đó là đương nhiên, Thiên Diễn Thần Thuật của Tư Không gia ta, danh xưng có thể tính hết tất cả, dòm sinh tử, phá âm dương, chỉ là thú triều, không phải dễ như trở bàn tay sao.”
“Nhưng thú triều lần này sẽ không giống trước, chính là bị vật chất bất tử dính qua, đến lúc đó ngộ nhỡ thành Bắc Hoang ta thất thủ thì sao?” Sắc mặt thành chủ Bắc Hoang không phải rất dễ nhìn.
Sau đó hắn ta hung ác trừng mắt nhìn vị lão nhân kia, nói: “Các ngươi đã sớm biết, vì sao không xuất thủ ngăn cản sớm một chút, bây giờ thương vong tuyệt đối rất nhiều.”
Lão nhân đầu đội tử kim quan, giống như lão Hoàng Chủ lạnh lùng nhìn thành chủ Bắc Hoang một chút, thản nhiên nói: “Đại hội đi săn ngàn năm một lần cũng không phải chúng ta có khả năng quyết định, mà do mấy thế lực bất hủ kia an bài, ngươi có dũng khí cự tuyệt sao?”
Dưới thú triều, chắc chắn sẽ xảy ra đồ thán.
Nhưng mấy thế lực bất hủ vì muốn ma luyện đệ tử, tộc nhân của mình, đồng thời minh tranh ám đấu lẫn nhau, sẽ không quản sinh linh đồ thán gì đó.
Trong mắt mấy thế lực này, thành Bắc Hoang chỉ như sâu kiến, tiện tay có thể xóa đi mà thôi.
Nghĩ tới đây, sắc mặt thành chủ Bắc Hoang rất khó coi, nhưng cuối cùng chỉ hóa thành một tiếng thở dài bất đắc dĩ.
“Hi vọng lần này có thể ít thương vong đi.”
...
Thánh mộ Bắc Hoang cách thành Bắc Hoang không phải rất xa, nhưng vẫn có hơn vạn dặm.
Nơi đó xảy ra dị động bạo loạn, lúc này còn không truyền đến thành Bắc Hoang.
Trong thành, người đến người đi, ngựa xe như nước, cực kì náo nhiệt.
“Thành Bắc Hoang không hổ là thành lớn ở Bắc Hoang, tường thành cao gấp mười tường thành của cổ thành khác, lấy ngàn trăm vạn cân cự thạch đắp lên, sợ là một kích toàn lực của cường giả Chân Thần cảnh cũng rất khó phá hủy.”
Cố Trường Sinh tán thưởng nói, sau khi nghiên cứu triệt để Tam Thiên Đại Thế Kinh, hắn liền ngồi bên cửa sổ của một tòa lầu các yên tĩnh, nhìn các tu sĩ đi lại trên đường phố bên dưới, ánh mắt có hứng thú.
Trên mặt bàn có chén trà do suối Thụ Tâm ngàn năm nấu ra, tản ra hương trà lượn lờ, phiêu tán ra xung quanh, khiến không ít tu sĩ ghé mắt.
Nhưng bọn họ cũng có mắt, biết được thân phận của vị công tử áo trắng này tất nhiên bất phàm, khuôn mặt giống như được sương mù vô hình che lấp, mơ mơ hồ hồ, nhìn không rõ ràng.
“Công tử nói rất đúng, mục đích ban đầu mà thành Bắc Hoang xây thành trì, chính là chống cự yêu thú, tới gần Man Hoang, năm đó rất nhiều tiền bối nhân tộc đã đến đây vẩy máu.”
Thác Bạt Tư Vũ đứng một bên nhẹ giọng nói, đồng thời bẩm báo tình huống bên ngoài gần đây.
“Cửu Dương thánh tông, U Minh Điện, Thánh Tâm môn, Nam Cực Thiên tông...”
“Đây đều tông môn có được Thánh binh truyền thừa, rất là xa xưa, mặc dù không thể so với Bất Hủ đại giáo, Trường Sinh thế gia, nhưng cũng là thế lực sừng sững đứng đầu các đạo vực.”
“Ngoài ra còn có các thể lực Thái Cổ Thần Sơn, Đế Tộc, Quỷ Tộc, Nhân Tiên hiện thân, từ các nơi chạy đến.”
“Trong đó Trường Sinh Doanh gia đã hiện thân, nhưng truyền nhân không hề lộ diện, dẫn đội là Chí Tôn tuổi trẻ, là một trong những người mạnh nhất trong danh sách Doang gia.”
Trường Sinh Doanh gia, giống như Cố gia, là gia tộc bất hủ, tổ tiên từng sinh ra Tiên, sừng sững không ngã, nội tình cũng sâu không lường được.
Nhất là ba ngàn vạn năm trước, Doanh gia sinh ra một vị thiên chi kiêu tử vô cùng sáng chói, trấn áp gần một thời đại, sau đó bắt đầu xưng Đế.
Cố Trường Sinh gật đầu nói: “Trường Sinh Doanh gia, ở đại hội đi săn lần trước, chính là bọn họ đã đè ép Cố gia, không trách được.”
Lập tức, hắn đưa mắt xuống, nhìn về phía ngoài thành.
Có vài chỗ rõ ràng có thể trông thấy vết tích trận pháp khắc lục.
Trên đỉnh tường thành có tiễn tháp, tầng phong hỏa, đài trận pháp, lúc nào cũng có đệ tử cưỡi man thú tuần tra trên đỉnh tường thành.
Bất cứ lúc nào, nơi này cũng có thể xảy ra chiến tranh, đã từng bị hủy hơn mười lần, nhưng sau đó thành trì này lại được dựng lên, từng lần huy hoàng.